Editor: Dánh
"Anh buông tôi ra." Kiều Nguyệt không ngừng đẩy anh, muốn đem khoảng cách hai người kéo ra.
Thương Yến vẫn chưa mặc quần áo vào, người anh vừa cứng vừa nóng, khiến cô vô cùng không thoải mái.
Thương Yến ôm cô càng chặt, ngữ khí khàn khàn: "Anh không bỏ."
Anh điều chỉnh tư thế một chút, cắn mặt cô, "Nguyệt Nguyệt, em mà không kêu anh ca ca mỗi ngày anh đều ngủ em."
Kiều Nguyệt thấy anh vẫn rối rắm vấn đề này thì tức giận đánh anh, "Thương Yến, anh thật sự không biết xấu hổ?"
Người đàn ông 30 tuổi nào mà còn mong người khác kêu là ca ca!
Biểu tình Thương Yến bình tĩnh, "Em kêu anh ca ca cùng chuyện anh biết xấu hổ không liên quan gì? Dù sao chính anh cũng không thấy mình tuổi mình lớn."
Anh ôm mặt Kiều Nguyệt, ngữ khí nghiêm túc, "Nguyệt Nguyệt, em không thể cảm thấy anh lớn tuổi, anh không có già."
Thương Yến cảm thấy suy nghĩ của cô gái nhỏ rất nguy hiểm, anh cần kịp thời sửa đúng cho cô.
"Anh sao lại như vậy?" Kiều Nguyệt cảm thấy phiền, túm tay anh rầm rì.
Thái độ Thương Yến kiên định, "Em có kêu không?"
Kiều Nguyệt trừng mắt nhìn anh, thấy anh không nói giỡn mới không tình nguyện nói: "Tôi ..."
"Em suy nghĩ cho kĩ." Thương Yến ngắt lời cô, xoa đầu cô nói: "Không kêu thì mỗi đêm phải bồi anh ngủ."
Lời nói còn lại của Kiều Nguyệt bị nghẹn lại, thật lâu sau mới nhẹ "Ừ" một tiếng.
Trong mắt Thương Yến hiện lên sung sướng, anh cúi đầu hôn vài cái lên trán cô, "Nguyệt Nguyệt, em thử kêu xem."
Kiều Nguyệt mặt đầy ngượng ngùng không được tự nhiên, cuối cùng không tình nguyện hừ vài tiếng, cắn môi nhẹ giọng kêu: "Thương Yến ca ca."
"Lại kêu lần nữa." Ánh mắt Thương Yến hơi tối, hô hấp hơi dồn dập.
Đôi tay Kiều Nguyệt ôm eo anh, thân thể vặn vẹo vài cái, lại nhỏ giọng kêu: "Thương Yến ca ca."
Cả người cô đều nóng lên, thật sự không muốn nhìn mặt anh.
Thương Yến ôm mặt cô, cúi đầu chống lên trán cô, cảm thấy cả người mình đều muốn mềm nhũn.
Anh mổ vài cái lên môi Kiều Nguyệt, thanh âm đều hơi mất tiếng, "Nguyệt Nguyệt, em kêu thật dễ nghe. Anh thích em kêu anh như vậy, mềm mềm mại mại, nghe vào khiến anh cả người đều thoải mái."
Thanh âm anh ám ách, mang theo cổ vừa dụ dỗ vừa dỗ dành thân mật, thân thể Kiều Nguyệt không khống chế được mềm nhũn, không có sức lực nằm trong lòng anh.
Kiều Nguyệt nhẹ vỗ ngực anh, đỏ mặt nói thầm: "Về sau anh không được nói những lời như vậy."
Anh nói những lời như vậy khiến cô nghe xong cả người đều kỳ kỳ quái quái.
Thương Yến nắm tay cô kéo đến bên môi, hôn vài cái, nghi ngờ hỏi: "Vì sao không thể nói những lời này? Nguyệt Nguyệt, lời anh nói đều là thật, anh thích nhất em kêu anh như vậy."
"Anh đừng nói nữa." Kiều Nguyệt đẩy anh.
Nâng mặt cô gái nhỏ lên, nhìn cả khuôn mặt cô đều đỏ ửng, cô còn nũng nịu đẩy anh, ngực Thương Yến trướng đến tràn đầy.
Anh cúi đầu hôn tai cô, ngữ khí mơ hồ không rõ: "Nguyệt Nguyệt, sao em lại đẹp như vậy?"
Mặt Kiều Nguyệt càng đỏ lên, dùng sức nhéo eo anh, ấp úng nói: "Anh còn nói?"
Cô chưa từng cùng Thương Yến ở chung. Ban đầu, cô cho rằng Thương Yến là người lạnh nhạt, tâm trạng thay đổi thất thường. Nhưng hiện tại cô cảm thấy Thương Yến không hề lạnh nhạt, ngược lại đối với cô còn rất nhiệt tình.
Thương Yến phát hiện cô gái nhỏ đang thất thần trong lòng anh. Anh khẽ cắn môi cô, nghe được có tiếng hút khí mới buông cô ra.
Giơ tay sờ mặt cô, Thương Yến lại hôn hôn vài cái, nhỏ giọng dỗ cô: "Nguyệt Nguyệt, người em nho nhỏ, mặt lại trắng mịn, luôn hồng hồng. Miệng cùng mũi đều nhỏ nhắn đáng yêu, đôi mắt ướt ướt, nào đều đẹp. Anh sống 30 năm, chưa thấy cô gái nào đẹp như em."
Kiều Nguyệt chỉ là cô gái 18 tuổi, cho dù cô không thích Thương Yến, nhưng hiện tại anh ôm cô, khen cô xinh đẹp, trong lòng cô vẫn không kiềm được vui vẻ.
Khóe miệng ngăn không được giương lên, Kiều Nguyệt hừ hừ, "Anh chính là đang trợn mắt nói dối, dỗ tôi vui vẻ. Trên đời này có rất nhiều cô gái đẹp hơn tôi."
Hừ, đàn ông lớn tuổi chính là miệng lưỡi trơn tru.
Nghĩ đến anh có thể cũng từng như vậy dỗ dành qua cô gái khác, trong lòng Kiều Nguyệt đột nhiên không vui, cô cắn răng trừng anh, "Trước kia anh có từng bao nuôi cô gái nào không?"
Còn nói cái gì lần đầu tiên chạm vào thân thể phụ nữ, chắc chắn là nói dối.
Thấy cô gái nhỏ hình như lại giận, Thương Yến cảm thấy không thể hiểu được. Anh vỗ lưng cô, dỗ dành: "Anh không có dưỡng cô gái khác."
Anh nói xong, cô gái nhỏ vẫn cắn môi, bộ dáng không muốn để ý đến anh.
Nghĩ nghĩ, Thương Yến thành thật nói cô nghe "tình sử" của mình: "Nguyệt Nguyệt, trước kia anh chỉ lo làm việc, nhìn đều không nhìn phụ nữ, làm sao dưỡng qua những người khác?"
Anh sống lâu như vậy, khi lần đầu tiên ôm Kiều Nguyệt thân thể mới có phản ứng.
Sau này mỗi lần gặp mặt, anh đều cảm thấy cô gái nhỏ lớn lên xinh xắn đáng yêu, càng xem càng thích, muốn dưỡng cô cả đời.
Kiều Nguyệt liếc mắt nhìn anh, thật mạnh hừ một tiếng, "Nhìn anh cũng chưa nhìn qua phụ nữ khác, còn dám nói tôi xinh đẹp nhất trên đời? Kẻ lừa đảo!"
Thương Yến ngẩn người, cảm thấy cô gái nhỏ không chỉ ngày càng không nói đạo lí còn hơi ngang ngược. Nhưng anh lại thích dáng vẻ này của cô, mềm mại hừ với anh. (Thông báo: u mê level up)
Trong lòng anh yêu chết cô gái của anh, hôn mặt cô vài cái, bám vào bên tai cô nói: "Nguyệt Nguyệt, anh không cần nhìn những người phụ nữ khác thì cũng biết em là người đẹp nhất."
Anh dựa vào tai cô nói chuyện, hơi thở nóng rực phun bên tai cô, thật mau khiến tai Kiều Nguyệt biến thành màu hồng nhạt.
Ánh mắt Thương Yến tối sầm. Tai cô gái nhỏ trắng nõn, nhỏ nhắn, nhìn thật đáng yêu.
Anh hôn tai cô, ôm eo cô, ở bên tai cô lặp lại: "Nguyệt Nguyệt, trong lòng anh, em vĩnh viễn là người con gái đẹp nhất, không ai so được."
Không có người không thích được khen xinh đẹp, Kiều Nguyệt cũng không ngoại lệ. Cô bắt lấy tay Thương Yến, đỏ mặt hừ hừ.
Không thể phủ nhận rằng lời Thương Yến khiến tâm tình cô rất tốt, còn có chút ngượng ngùng. Nhưng cô không muốn nghe anh tiếp tục nghiêm túc nói lời dỗ dành cô.
"Anh đừng nói nữa." Kiều Nguyệt đẩy tay anh, "Chúng ta nói chính sự. Vừa rồi tôi đã kêu anh ca ca, vậy có phải anh đồng ý tạm thời không cùng tôi ngủ chung đúng không?"
Cô gái nhỏ nhắc lại chuyện này cũng không khiến tâm trạng Thương Yến khó chịu nữa.
Anh ôm Kiều Nguyệt dựa vào đầu giường, cúi đầu nhìn bộ dáng cô nhỏ xinh đáng yêu đang ngoan ngoãn ghé vào trong lòng anh.
Sờ sờ tóc cô, Thương Yến nói: "Đây chỉ là điều kiện thứ nhất, còn có những điều kiện khác nữa."
"Còn có nữa?" Kiều Nguyệt ngước mắt lẩm bẩm nói: "Anh không thể nói hết một lần sao?"
Thương Yến hôn đôi môi phiếm thủy quang của cô, "Điều kiện thứ hai là mỗi ngày em phải chủ động hôn anh."
Ngữ khí anh hơi dừng, gương mặt chậm rãi nổi lên màu hồng khả nghi nhưng không rõ ràng.
Thanh âm anh hơi khàn: