Editor: Dánh
Ánh mắt cô gái nhỏ trừng người có chút dữ, nhưng lại không giống bộ dáng hung dữ lúc bình thường.
Thương Yến sờ môi đang bị cô cắn chặt, do dự hỏi: "Nguyệt Nguyệt, em đang giận sao?"
Anh không nghĩ ra, lời vừa rồi của mình toàn là lời nói thật, rốt cuộc chỗ nào chọc cô gái nhỏ không vui.
Kiều Nguyệt xem bộ dáng nghi hoặc của anh, khẽ cắn môi, hừ một tiếng, "Ai quan tâm chỉ số thông minh của anh cao hay không cao chứ?"
Thương Yến sửng sốt, nhẹ giọng dỗ cô, "Là em nói anh ngốc nên anh mới nói cho em biết là anh đã làm kiểm tra IQ, không ngốc."
Thấy anh còn nhắc đến chuyện này, rõ ràng không hiểu ý vừa rồi của cô. Mạch não người đàn ông này, cô theo không kịp.
Kiều Nguyệt mím môi, trừng mắt nhìn anh hừ nói: "Tôi biết anh có chỉ số thông minh cao, nhưng tôi chính là cảm thấy anh ngốc được không? Anh chính là ngốc, mỗi ngày đều ngây ngốc, ngu muốn chết."
Thần sắc Thương Yến ngẩn ra.
Trong suốt 30 năm cuộc đời, vô luận chuyện học tập hay công việc, anh đều có thành tựu xuất sắc nhất trong đám bạn cùng lứa tuổi, chưa từng có người nghi ngờ chỉ số thông minh của anh. Càng sẽ không có người dám nói thẳng là anh ngốc.
Anh hẳn nên tức giận. Nhưng hiện tại người nói anh ngốc lại là cô gái nhỏ anh dưỡng. Anh không chỉ không thể phản bác cô nói vớ vẩn, mà còn phải dỗ dành cô, khiến cô vui vẻ.
Thương Yến cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong lòng. Thanh âm cô mềm mại, hơi hơi nhắm hai mắt, khóe miệng giương lên, lúc mắng anh ngốc thì hai mắt trừng lớn ướt dầm dề, tràn đầy hung dữ.
Tuy rằng thoạt nhìn hung dữ nhưng anh lại cảm thấy cô gái nhỏ đáng yêu vô cùng, làm lòng anh nhũn ra. Anh cúi đầu hôn lên hai mắt đang trừng lớn của cô, thấp giọng nói: "Ừ, Nguyệt Nguyệt nói đều đúng, anh thật ngốc, thật ngu."
Cô gái nhỏ mềm mại yếu ớt, anh nguyện ý dỗ cô, cam tâm tình nguyện hùa theo lời nói vô lí của cô.
Thân thể Kiều Nguyệt không tự nhiên co rúm lại. Cô sờ mặt mình, ngước mắt nhìn Thương Yến, dùng sức đẩy anh, "Anh vẫn đừng nói chuyện."
Anh cũng nghe không hiểu ý trong lời cô, còn muốn nghiêm túc nói cô nói đúng, người đàn ông làm sao vậy chứ.
Thương Yến thành thật không nói chuyện nữa, chỉ là ánh mắt anh vẫn luôn dừng trên mặt Kiều Nguyệt, thường thường cúi đầu hôn cô vài cái.
"Anh đừng hôn." Đến cái hôn thứ mười của Thương Yến, Kiều Nguyệt rốt cuộc nhịn không được quay mặt đi, lẩm bẩm nói: "Mỗi ngày đều hôn, anh không ngán sao?"
Thương Yến ôm chặt cô, nhìn khuôn mặt nhỏ hồng hồng của cô, yết hầu căng thẳng, thanh âm trầm thấp: "Sao lại ngán? Nguyệt Nguyệt, môi em vừa mềm vừa ngọt, mặt cũng trắng nõn mịn màng, anh hôn cả đời đều không ngán."
Mặt Kiều Nguyệt hơi nóng lên, tay chống lên ngực anh, "Nhưng tôi thấy ngán."
Thương Yến cọ cọ mặt cô, gật đầu nói: "Anh biết."
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, Kiều Nguyệt không nhịn được hỏi anh: "Anh biết cái gì?"
Thương Yến cẩn thận ôm eo cô, "Da anh thô ráp, môi cũng không mềm không ngọt, em không thích hôn anh, cảm thấy chán là bình thường."
Cô gái nhỏ thơm mềm như vậy, mỗi ngày tắm rửa chạm đến đều là cơ thể mềm như bông của mình. Mà thân thể anh không chỉ thô ráp còn cứng ngắc, cô không thích hôn anh là vô cùng bình thường.
Nghĩ đến thân thể mềm mịn trắng nõn của cô gái nhỏ, hầu kết Thương Yến lăn lộn, ánh mắt hơi tối không khống chế được ngừng trên ngực cô.
Cô gái nhỏ vừa tắm xong, trên người ngoài mùi sữa tắm, Thương Yến còn cảm thấy có mùi sữa thoang thoảng.
Nhìn chằm chằm ngực cô gái nhỏ, trong lòng Thương Yến đột nhiên trở nên khẩn trương. Khi lần đầu tiên hai người gặp nhau, anh sờ qua nơi đó của cô, cũng hôn qua một lần. Nơi đó của cô nho nhỏ nhưng lại là nơi thơm mềm nhất trên người cô, là nơi anh thích nhất.
Không biết đến khi nào cô gái nhỏ mới đồng ý cho anh hôn sờ nơi đó.
Kiều Nguyệt không biết là tâm tư người đàn ông trước mặt đều đang nghĩ cách chiếm tiện nghi của cô.
Cô nghe Thương Yến lại bắt đầu nói hươu nói vượn*, mặt nóng lên, đồng thời trong lòng cũng nảy lên cảm giác kì quái.
*Nói hươu nói vượn: nói nhảm, nói vớ vẩn
Kiều Nguyệt trừng hai mắt nhìn anh, "Sao anh cứ luôn như vậy?"
Thương Yến đã nghe không rõ Kiều Nguyệt nói gì. Anh đem mặt chôn vào cổ cô, ngửi mùi hương thơm ngọt trên người cô, thanh âm có chút phiêu, "Nguyệt Nguyệt, rõ ràng chúng ta dùng chung sữa tắm, vì sao ở trên người em lại thơm như vậy?"
Khi anh nói chuyện, hô hấp nóng bỏng phả vào cổ Kiều Nguyệt.
Kiều Nguyệt không quen anh như vậy. Cô dùng sức đẩy mặt Thương Yến, mềm mại nói: "Anh làm gì vậy, cổ ngứa muốn chết."
Cô vừa nói xong, trên cổ cảm giác được bị người nhẹ nhàng liếm một cái.
"Thương Yến, anh làm gì đó!" Mặt Kiều Nguyệt đỏ lên, sức lực trên tay tăng lên đẩy anh ra, giơ tay che cổ lại, đỏ mặt trừng anh.
Anh hình như lại chọc giận cô gái nhỏ.
Nhìn khuôn mặt đang thở phì phì của cô, Thương Yến cúi đầu hôn môi cô, ngữ khí hơi khàn: "Nguyệt Nguyệt, ngày mai anh phải đi công tác, phải đi mấy ngày."
Kiều Nguyệt hừ hừ, "Anh đi công tác thì đi đi, liếm cổ tôi làm gì?"
Thương Yến nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng của cô, đem cô ôm càng chặt, ánh mắt si mê, "Nguyệt Nguyệt, tối nay anh muốn ngủ chung với em."
Ngày mai anh đi công tác, phải qua mấy ngày mới có thể gặp lại cô gái của anh, đêm nay càng muốn ngủ chung với cô.
Trong lòng Kiều Nguyệt quýnh lên, nói: "Không được, anh không thể ở lại trong phòng tôi, nhanh lên ra ngoài."
Cô mới không cần ngủ chung với người đàn ông không biết xấu hổ này. Lần đầu tiên hai người ngủ chung, Thương Yến náo loạn cả đêm, luôn hôn cô sờ cô, quá đáng ghét.
"Nguyệt Nguyệt, chỉ một buổi tối." Thương Yến không ngừng hôn mặt cô.
Kiều Nguyệt gấp đến mức đánh anh, "Không được không được, anh đã đồng ý với tôi, không thể lừa tôi."
Thấy cảm xúc cô gái nhỏ kích động, Thương Yến dịu dàng dỗ cô, "Được, tối nay anh không ngủ chung với em."
Kiều Nguyệt thở dài nhẹ nhõm, sợ anh lại đổi ý, lập tức chui khỏi lồng ngực anh, chỉ vào cửa nói: "Vậy anh còn không đi?"
"Anh vì sao phải đi?" Sắc mặt Thương Yến bình tĩnh, "Anh đồng ý tối nay không ngủ chung với em, nhưng không có đồng ý sẽ rời phòng."
Nói xong, anh xuống giường đi đến trước tủ quần áo, từ bên trong lấy ra nệm cùng chăn mới.
Kiều Nguyệt bị lời anh nói làm cho nghẹn họng, trơ mắt nhìn anh ở bên giường trải tốt chăn nệm.
Cô tức giận đến thanh âm có chút run, "Thương Yến, sao anh có thể vô sỉ đến như vậy?"
Thương Yến nằm xuống đắp chăn đàng hoàng, "Nguyệt Nguyệt, anh vô