Editor: Dánh
Thần sắc Thương Yến trố ra nhìn Kiều Nguyệt, ánh mắt ngày càng nóng rực dừng trên ngực cô.
Tim anh đập có chút không xong, lần đầu tiên cô gái nhỏ chủ động cho anh xem nơi đó. Vài lần trước đều là anh trăm phương nghìn kế dỗ cô, thậm chí là mặc kệ ý nguyện của cô, kiên quyết muốn xem.
Kiều Nguyệt cúi đầu, ửng đỏ trên mặt lan tràn đến bên tai cùng cổ. Tay cô hơi run, duỗi đến sau lưng cởi móc cài áo ngực.
Nhưng cô hoảng loạn cởi vài lần, ngày thường dễ dàng cởi ra như vậy, lần này lại dị thường khó khăn.
Dần dần, cô cảm nhận được ánh mắt thâm thúy cùng nóng bỏng của Thương Yến, cả người càng thêm nóng lên, khẩn trương đến tay nhũn ra vô lực.
Kiều Nguyệt cắn cắn môi, buông tay, đỏ mặt đẩy ngực Thương Yến, la lên: "Anh không được nhìn!"
Ánh mắt người này sao lại vậy nha, nhìn chằm chằm khiến thân thể cô nóng lên nhũn ra, thật đáng ghét.
Thương Yến nghiêm túc nhìn nơi đó của cô gái nhỏ, đột nhiên bị đẩy ra, anh chậm rãi thu hồi tầm mắt, nghi hoặc nhìn về phía mặt cô.
Mới vừa ngước mắt, Thương Yến thấy bộ dáng Kiều Nguyệt mặt đầy thẹn thùng, hầu kết lăn lộn, duỗi tay đem người ôm vào ngực, cọ cọ mặt cô, nói: "Nguyệt Nguyệt, em bắt đầu lại nói chuyện trước sau không đồng nhất."
Thân thể Kiều Nguyệt vốn liền nóng rực nhũn ra, hiện tại bị anh ôm vào lòng, đôi tay ôm eo anh, cả người cô càng thêm mềm nhũn khó nhịn.
Nghe xong lời anh, Kiều Nguyệt tức giận đánh anh một chút, "Anh nói cái gì vậy?"
Thương Yến nhẹ nhàng vòng tay ôm eo cô, không nhịn được hôn xuống mặt cô, "Em vừa nói cho anh xem, không được sờ, không được hôn, hiện tại vì sao lại nói không cho anh xem?"
Ngữ khí cùng sắc mặt anh đều là nghi hoặc khó hiểu. Mới cùng cô gái nhỏ ở chung vài ngày, anh phát hiện cô gái nhỏ thích gây rối vô cớ, không chịu nghe lời anh, hiện tại lại bắt đầu nói chuyện trước sau mâu thuẫn.
Thương Yến cúi đầu nhìn Kiều Nguyệt. Anh nghĩ, khuyết điểm của cô gái nhỏ quá nhiều. Trước kia, mọi chuyện anh đều theo đuổi sự hoàn mỹ, không cho phép bản thân cùng đồ vật có quan hệ mật thiết có chút khuyết điểm. Nhưng từ khi gặp được cô gái nhỏ, anh phát hiện nguyên tắc trước kia của mình hoàn toàn thay đổi. Dù khuyết điểm cô gái nhỏ nhiều, anh đều cảm thấy đáng yêu, từ đáy lòng thích, muốn dưỡng cô cả đời. (Editor: độ u mê của anh lại level up)
"Nguyệt Nguyệt," Ngữ khí Thương Yến trầm thấp, xoa tóc cô, dỗ cô: "em không cho anh xem, vậy có phải anh có thể sờ và hôn nơi này của em?"
Lời cuối của anh mang theo ngữ khí nhiễm nóng rực tình dục.
Kiều Nguyệt đỏ mặt trừng anh, hừ nói: "Anh tưởng em ngốc sao? Đều bị anh sờ anh hôn, không phải anh cũng nhìn được luôn sao?"
Tay Thương Yến đi xuống, lắc đầu, bám vào tai cô nói: "Anh có thể cách quần áo ..."
"Không được!" Kiều Nguyệt vội vàng mở miệng, dùng sức đẩy anh, "Em không cho anh sờ, càng sẽ không cho anh hôn!"
Trong lòng Thương Yến hơi vội, anh đem tay Kiều Nguyệt bao trong lòng bàn tay, nhỏ giọng dỗ cô: "Nguyệt Nguyệt, tối qua rõ ràng em rất thích, khi anh hôn nơi này của em, em kêu lớn tiếng nhất, dễ nghe nhất."
Trước mắt anh không khống chế được hiện ra hình ảnh cô gái nhỏ ôm đầu anh, mềm mại nũng nịu kêu, nhỏ giọng nức nở cầu anh nhẹ chút đừng cắn cô.
Cô gái nhỏ lúc đó, cả người phảng phất đều nhiễm sắc đỏ dụ người, làm anh thật sâu mê muội, tình khó khống chế.
"Anh câm miệng!" Kiều Nguyệt nhỏ giọng rống anh: "Lưu manh!"
Thương Yến cẩn thận ôm cô, tay đặt ở phía sau lưng cô, ngữ khí nóng lên: "Nguyệt Nguyệt, vừa rồi em không cởi được đúng không? Anh giúp em."
Anh nói xong, động tác trên tay không ngừng lại.
Kiều Nguyệt ngẩn người, vặn vẹo thân thể, dùng sức đánh bay tay anh, "Anh làm gì đó? Không cần anh giúp."
"Nguyệt Nguyệt," Thương Yến khàn giọng kêu tên cô, không ngừng cọ mặt cô, "em đã nói sẽ cho anh nhìn, không thể đổi ý."
Cô gái nhỏ khó được chủ động, anh không muốn bỏ lỡ cơ hội này. Anh thích bộ dáng cô gái nhỏ chủ động cho anh xem, cho anh hôn.
Kiều Nguyệt bị anh làm cho càng thêm không được tự nhiên, cô bắt lấy quần áo Thương Yến, rầm rì một hồi, nhỏ giọng nói: "Anh gấp cái gì chứ, em cũng không nói không cho anh xem."
"Nhưng vừa rồi em nói anh không được nhìn." Thương Yến gắt gao nhìn chằm chằm mặt cô.
"Ay dà, anh ngốc quá đi." Kiều Nguyệt nói thầm, mềm mại ghé vào ngực anh, hừ nói: "Vừa rồi là em thẹn thùng nha."
Ánh mắt Thương Yến nghi hoặc, nghi ngờ lời cô. Vừa rồi mặt cô gái nhỏ đúng là rất đỏ, nhưng ngữ khí hung dữ nói không cho anh nhìn, nơi nào là bộ dáng thẹn thùng.
Nhưng cô gái nhỏ nói thẹn thùng thì là thẹn thùng. Nếu anh phản bác, cô gái nhỏ sẽ lại không vui.
Thương Yến chạm vào mặt cô, nhẹ giọng dỗ dành: "Vậy khi nào em mới cho anh xem?"
Tầm mắt anh đi xuống dừng ở nơi đó của cô, ánh mắt tối xuống, yết hầu căng thẳng: "Nguyệt Nguyệt, hiện tại anh muốn xem. Nơi này của em nhỏ nhắn đáng yêu, vừa trắng vừa mềm, rất đẹp."
Xúc cảm càng là mềm mại trơn trượt. Những lời này anh không dám nói, sợ cô nghe xong sẽ giận.
Kiều Nguyệt vốn còn thật ngại ngùng, nhưng nghe thấy anh nói "nhỏ nhắn đáng yêu", ánh mắt sửng sốt, ngước mắt hung dữ trừng anh, hừ lạnh một tiếng: "Ngại nhỏ thì anh đừng nhìn!"
Trước mắt cô lại hiện lên hình ảnh ngực cô y tá phình phình, tức giận đẩy anh ra. Hừ, lão nam nhân chính là thích ngực to.
Thương Yến bắt lấy tay cô, đem cô lần nữa ôm vào ngực, ngữ khí hơi vội: "Nguyệt Nguyệt, anh không có ghét bỏ em nhỏ."
Anh nói chính là sự thật. Nơi đó của cô gái nhỏ, xác thật nhỏ nhắn đáng yêu, một tay anh dư dả ôm lấy. Nhưng anh cũng không có ghét bỏ, ngược lại rất thích, mỗi ngày đều muốn hôn vài cái.
Kiều Nguyệt trừng anh: "Không phải anh nói nó vừa nhỏ vừa trắng sao?"
"Nguyệt Nguyệt, chúng nó đúng là nhỏ, nhưng anh cảm thấy đáng yêu, rất vừa lòng." Thương Yến giúp cô thuận khí, thấp giọng dỗ cô.
Lời anh nói khiến sự không vui trong lòng Kiều Nguyệt biến mất không ít.
Liếc mắt nhìn anh, Kiều Nguyệt mềm mềm mại mại hừ hừ: "Không hài lòng anh cũng phải hài lòng, dù sao của em là nhỏ như vậy, anh không được ghét bỏ."
Thương Yến