Editor: Dánh
Thương Yến ngẩn người, không rõ "tràn ra" là ý gì. Ánh mắt anh tùy ý liếc trên giường một cái, nhìn thấy trên ga giường có một chỗ bị ướt, nháy mắt liền hiểu ý của cô gái nhỏ.
Xoa xoa đầu cô, ngữ khí Thương Yến bình tĩnh: "Không cần ga giường nữa."
Anh nói xong, duỗi tay muốn ôm cô vào lòng.
Kiều Nguyệt không chịu cho anh ôm.
Cô nhẹ đánh vài cái cái tay duỗi đến trước mặt, mặt đỏ hồng nói: "Anh muốn làm gì vậy? Bây giờ em không tiện, không thể ôm."
Trên váy ngủ cô cũng bị dính một khoảng lớn, sao có thể để Thương Yến ôm cô.
Thanh âm Kiều Nguyệt thấp thấp nhu nhu, cô sờ lỗ tai nóng lên của mình, nghiêng người quay mặt đi không nhìn anh, "Anh ra ngoài trước đi, em muốn thay quần áo."
Thương Yến không nghe theo lời cô, anh bắt lấy tay cô gái nhỏ, khom lưng ôm cô vào lòng.
Kiều Nguyệt hoảng sợ, đôi tay theo phản xạ ôm cổ anh. Đến khi phản ứng lại, cả người cô không được tự nhiên la lên: "Anh anh anh làm gì vậy? Mau thả em xuống."
Cánh tay anh đã chạm vào nơi đó của cô, không cần nhìn cũng biết cánh tay và trên quần áo của Thương Yến đều bị nhiễm đỏ.
Thật quá mất mặt!
Thương Yến cho rằng cô gái nhỏ không thoải mái, anh cúi đầu hôn lên trán cô, nhỏ giọng dỗ cô: "Nguyệt Nguyệt, có phải không thoải mái không? Rửa mặt xong anh giúp em xoa bụng nhé."
"Không có không thoải mái." Kiều Nguyệt gấp đến mặt càng thêm đỏ, ngượng ngùng nói: "Bị tràn ra rồi sao anh còn ôm em? Sẽ làm dơ quần áo của anh."
Nghe xong lời cô, Thương Yến không chút để ý xoa đầu cô, "Quần áo anh nhiều lắm, dơ thì vứt."
"Sao lại vứt?" Kiều Nguyệt trừng anh, "Quần áo rất quý."
Cô biết đồ của Thương Yến đều là quý nhất tốt nhất, sao có thể tùy tiện vứt đi.
Kiều Nguyệt không nhịn được hừ nói: "Biết anh có tiền, nhưng cũng không thể lãng phí như vậy."
Nhìn mặt anh, Kiều Nguyệt không nhịn được lại bắt đầu lải nhải.
Thương Yến nhìn cô gái nhỏ, nghe cô mềm mềm mại mại thuyết giáo, đầu quả tim nhũn ra.
Đến khi cô gái nhỏ dừng lại, Thương Yến thấp giọng nói: "Nguyệt Nguyệt, có phải em đang giúp anh tiết kiệm tiền?"
Thương Yến biết, cô gái nhỏ là đang quan tâm anh.
"Ai, ai muốn giúp anh tiết kiệm tiền chứ?" Kiều Nguyệt lập tức phủ nhận, không được tự nhiên nhỏ giọng nói thầm.
"Em đang giúp anh tiết kiệm tiền." Ngữ khí Thương Yến khẳng định, "Anh biết, em đang quan tâm anh."
Cô gái của anh, khẳng định là ngày càng thích anh. Nhưng anh không cần cô gái nhỏ giúp anh tiết kiệm tiền.
Thương Yến ôm cô đi vào phòng tắm, nói: "Nguyệt Nguyệt, anh nhiều nhất chính là tiền, dùng thế nào cũng dùng không hết, em không cần lo lắng."
"Ai lo lắng cho anh chứ?" Kiều Nguyệt từ trong ngực anh chui ra, đỏ mặt phản bác, đẩy anh đi ra ngoài, "Anh mau đi lấy quần áo cho em, em muốn tắm."
Cô không muốn cùng người đàn ông này nói về vấn đề này nữa, nói nhiều anh sẽ đắc ý. Hừ, cô mới không có quan tâm anh.
Thương Yến lần này thật nghe lời đi ra ngoài. Khi anh đem quần áo của cô gái nhỏ vào phòng tắm, cô đã đang tắm, cửa kính khóa đến kín mít.
Bên trong cái chậu hồng nhạt đặt trên bồn rửa tay là váy ngủ và quần lót của cô gái nhỏ.
Thương Yến cúi đầu, trên cánh tay của áo trắng, đúng là bị nhiễm đỏ một chút. Anh bình tĩnh cởi ra, thay một cái áo lông màu xám.
Làm ướt quần áo của cô gái nhỏ, Thương Yến bỏ bột giặt vào.
Đây là lần đầu tiên anh giặt quần áo. Từ khi cùng cô gái nhỏ ở bên nhau, rất nhiều chuyện mà trước kia anh chưa từng làm qua, thậm chí cảm thấy lãng phí thời gian, nhưng vì cô gái nhỏ, anh cam tâm tình nguyện đi làm.
Trên đời này chỉ có một cô gái như vậy, anh nguyện ý vì cô thay đổi, nguyện ý cả đời dỗ cô sủng cô.
Kiều Nguyệt tắm xong, dùng khăn tắm bọc lấy thân thể, mở cửa ra một chút, đưa tay ra ngoài quơ vài cái, nhỏ giọng nói: "Thương Yến, mau đưa quần áo cho em."
Khi quần áo được đặt vào trong tay, Kiều Nguyệt nhanh chóng thu tay lại, đóng cửa.
Mặc xong quần áo, cô đẩy cửa ra, nhìn thấy người đàn ông đang giúp cô giặt quần áo, trên mặt nóng lên, nhưng cũng không có ngăn anh lại.
Ở nhà cô, sau khi ba cô tan tầm cũng là giúp mẹ cô giặt quần áo.
Đi đến bên người anh, Kiều Nguyệt phát hiện trên bàn chải đánh răng đã có kem đánh răng, cái ly cũng đã đổ đầy nước.
Đánh xong răng, Kiều Nguyệt nghĩ nghĩ, bắt lấy tay Thương Yến, "Vẫn là để em làm đi."
Thương Yến quay mặt đi, hôn môi cô, "Không cần. Nguyệt Nguyệt, anh đã chuẩn bị xong bữa sáng, em đi ăn trước đi."
Hiện tại đã 8 giờ hơn, cô gái nhỏ nhất định đói bụng.
Kiều Nguyệt nhìn chằm chằm quần áo bị Thương Yến cầm trong tay, lặp lại xoa tẩy, mặt đỏ hồng lắc đầu, "Em chờ anh cùng nhau ăn."
Cô không thể không hiểu chuyện, vẫn là chờ anh cùng nhau ăn sáng đi.
Thần sắc Thương Yến ngẩn ra, ngực rung động. Xem ra địa vị của anh trong lòng cô gái nhỏ đã rất quan trọng. Loại việc nhỏ như ăn cơm này, cô gái nhỏ cũng muốn chờ anh cùng nhau ăn.
Tâm tình anh rất tốt, động tác trên tay nhanh hơn. Mười phút sau, hai người ngồi trên bàn cơm.
Kiều Nguyệt rất đói, cô ăn có chút gấp, cùng thong thả ung dung Thương Yến hình thành sự đối lập rõ ràng.
Đến khi đã có chút chắc bụng, Kiều Nguyệt sờ sờ bụng, mắt trông mong nhìn bánh bao và sủi cảo dư lại. Đầu bếp thật lợi hại, bánh bao đơn giản cũng làm ngon như vậy.
Thương Yến buông đũa, lấy khăn giấy xoa xoa khóe miệng cô gái nhỏ, "Nguyệt Nguyệt, nghỉ một chút rồi anh đưa em về trường."
Sau khi ăn xong, Kiều Nguyệt về phòng thu thập sách vở. Thương Yến cầm bình thủy đem vào, "Nguyệt Nguyệt, anh nấu cho em canh điều trị thân thể. Giữa trưa và buổi chiều hôm nay em uống, buổi tối anh lại nấu cho em."
Kiều Nguyệt mở nắp ra, một cổ hương vị thơm ngọt chui vào mũi cô.
Cô đem nắp bình đóng lại, xoay người ôm eo anh, mềm mại mở miệng, "Thương Yến, này là anh tự nấu sao?"
Thương Yến ôm cô, sờ sờ mặt cô, "Ừ."
Trong lòng Kiều Nguyệt ngọt ngào, cọ cọ ngực anh, "Anh sáng sớm dậy nấu canh cũng không dễ dàng, em nhất định sẽ uống hết."
Thương Yến thích dáng vẻ này của cô gái nhỏ, anh cúi đầu, hai người hôn hơn mười phút, Kiều Nguyệt mới đẩy anh ra.
"Được rồi, em phải về trường." Cô lau lau khóe miệng, mặt đỏ hồng nói.
Thương Yến lấy cặp của cô, cầm theo bình thủy, nắm tay cô đi ra ngoài.
Xe dừng lại cách trường học không xa, Thương Yến không yên tâm dặn cô: "Nguyệt Nguyệt, nhớ phải uống canh, không thể chạy loạn ..."
Nghe anh nói những việc cần chú ý vài phút, sắc mặt Kiều Nguyệt không kiễn nhẫn ngắt lời anh, "Ay da em biết rồi, em cũng không phải trẻ con."
Ngữ khí Thương Yến tạm dừng. Anh hôn mặt cô gái nhỏ, "Anh ở nhà chờ em."
"Ừ, em sẽ về nhà sớm chút." Kiều Nguyệt gật đầu, đỏ mặt hôn một cái lên môi anh, nhanh chóng mở cửa xe rời đi.
Thương Yến ngơ ngác nhìn thân ảnh của cô gái nhỏ, giơ tay vuốt ve nơi bị cô hôn qua, trong lòng mềm mại.
...
Khi Kiều Nguyệt đến phòng học, hai người Hàn Thiến và Thương Oánh Oánh đã đến rồi.
Hàn Thiến đang yên lặng đọc sách. Thương Oánh Oánh nhìn chằm chằm mặt Kiều Nguyệt thật lâu sau nhỏ giọng ngạc nhiên nói: "Nguyệt Nguyệt, sao tớ lại cảm thấy cậu đẹp hơn trước rất nhiều?"
"Giống trước đây mà." Kiều Nguyệt lấy sách ra, quay mặt qua nhìn Thương Oánh Oánh.
Thương Oánh Oánh lắc đầu, ánh mắt chế nhạo, "Nguyệt Nguyệt, mặt mày cậu mang ý xuân. Ái chà, có phải đang yêu đương không?"
Đang nghiêm túc đọc sách Hàn Thiến nghe xong lời Thương Oánh Oánh cũng ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Nguyệt. Cô đẩy đẩy khung mắt kính trên mũi, đồng ý lời Thương Oánh Oánh, "Nguyệt Nguyệt đúng là đẹp ra."
Kiều Nguyệt chột dạ thẳng lưng, phủ nhận nói: "Các cậu nói gì vậy, tớ vẫn luôn xinh đẹp vậy mà."
Ba người nhỏ giọng nói thầm, thẳng đến khi chuông vào học vang lên.
Thật vất vả đợi đến khi tan học, ba người đi vào tiệm cơm nhỏ trong trường. Các cô ngồi xuống gọi món xong, nghe được các bạn học bên cạnh đang bát quái*.
*tám chuyện
"Học trưởng Lâm Thư Mặc thật sự được vào đoàn đội nghiên cứu phát minh của Mỹ sao, đó chính là đoàn đội nổi tiếng nhất. Chậc, lớn lên còn đẹp trai như vậy."
"Người ta là thật sự tài giỏi, chúng ta hâm mộ không nổi."
Ba chữ "Lâm Thư Mặc" khiến biểu tình Kiều Nguyệt có chút hoảng hốt. Rõ ràng mới chia tay không đến 1 tháng nhưng cô lại cảm thấy đã tách ra với người này rất lâu.
Ngực Kiều Nguyệt không tránh khỏi có chút buồn, cô cúi đầu, bụng vừa rồi còn rất đói, bây giờ đột nhiên lại không có khẩu vị.
Thương Oánh Oánh và Hàn Thiến liếc nhau một cái, vỗ vỗ tay Kiều Nguyệt, "Nguyệt Nguyệt, sau cuối tuần này cậu thi xong sẽ về nhà ngay sao? Không bằng ở nhà tớ chơi mấy ngày đi."
Hàn Thiến gật đầu, "Nguyệt Nguyệt, cậu ở Nghi Thành chơi vài ngày rồi mới về nhà đi."
Lực chú ý của Kiều Nguyệt bị hai người dời đi, cô nhớ tới quan hệ của mình và Thương Yến, xấu hổ nói: "Tớ đã cùng người nhà nói là thi xong ngày hôm sau lập tức về nhà rồi."
Thấy thần sắc Kiều Nguyệt tốt lên, Thương Oánh Oánh và Hàn Thiến thở phào, vui vẻ cùng cô nói đến những đề tài khác.
Sau khi ăn xong, Kiều Nguyệt lấy bình thuỷ ra, kêu ông chủ tiệm cơm đưa cho cái chén nhỏ sạch sẽ, đổ ra một chén canh điều trị thân thể.
Thương Oánh Oánh nhìn chằm chằm bình thuỷ thật lâu, cứ cảm thấy quen mắt, hình như gặp qua ở đâu.
Sau khi học xong tiết cuối cùng của buổi chiều, Hàn Thiến đi thư viện học bài, Thương Oánh Oánh cũng thu dọn ngồi xe rời đi.
Kiều Nguyệt đi WC xong, cô phát hiện eo mình hình như thô ra.
Kéo áo lên, nhìn chằm chằm eo mình mười mấy giây, Kiều Nguyệt vươn tay khẽ sờ, nghiêm túc đo ba lần, hai mắt dần trừng lớn.
Cô thật sự mập lên!
Ra khỏi trường học, Kiều Nguyệt nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, cô mở cửa xe chui vào.
Nhìn đến Thương Yến trong xe, hốc mắt cô hồng hồng ghé vào ngực anh, uỷ khuất ba ba kêu anh: "Thương Yến ..."
Hai mắt cô gái nhỏ hồng hồng, mặt đầy uỷ khuất khổ sở. Sắc mặt Thương Yến hơi trầm xuống, nâng mặt cô lên hỏi: "Nguyệt Nguyệt, ai ăn hiếp em?"
"Không ai ăn hiếp em hết." Ngữ khí Kiều Nguyệt hạ thấp.
Cô nắm lấy tay Thương Yến đặt lên eo mình, ưỡng ưỡng bụng, ấp úng nói: "Làm sao bây giờ, em hình như mập lên."
Kiều Nguyệt nhớ lại thực đơn mấy ngày nay, ngẩn người, phát hiện người đàn ông trước mặt mới là đầu sỏ khiến cô béo lên.