Editor: Dánh
Trong lòng Kiều Nguyệt khẩn trương xấu hổ, nghe xong lời Thương Yến, thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi.
Cô ngừng hôn, hơi hơi ngồi thẳng người, đôi tay chống trên ngực anh, mặt đỏ hồng nhìn Thương Yến, vẫn không nhúc nhích.
Thương Yến một tay đỡ eo cô gái nhỏ, một tay nâng mặt cô, thân thể hơi nóng, trong lòng giống như bị thứ gì nhẹ cào qua, vừa ngứa vừa nhột.
Ánh mắt anh tối xuống, dục niệm trong mắt ngày càng nặng, nhưng vẫn nhịn xuống nhẫn nại dỗ dành: "Nguyệt Nguyệt, sao lại ngừng?"
Bộ dáng hiện tại của cô gái nhỏ thật sự quá đẹp, khiến anh không khống chế được muốn vi phạm hứa hẹn, yêu thương* cô thật tốt.
*yêu thương đây nghĩa gì mọi người tự hiểu nhé (¬‿¬ )
Kiều Nguyệt bị ánh mắt anh khiến cả người nóng lên, càng không được tự nhiên, ánh mắt cô trốn tránh, ấp úng mười mấy giây, vỗ nhẹ ngực anh, mềm như bông ghé vào lòng anh, rầu rĩ nói: "Em không muốn hôn anh nữa."
Thương Yến sửng sốt một chút, nghiêng người ôm cô gái nhỏ vào lòng, khẽ vuốt tóc cô, "Vì sao?"
Vừa rồi lúc cô gái nhỏ hôn anh, rõ ràng rất tập trung, động tác cũng vội vàng kích động.
"Sao anh luôn hỏi những vấn đề này, em chính là không muốn hôn anh." Kiều Nguyệt ôm anh, chôn mặt vào ngực anh, không dám nhìn anh.
Thương Yến trầm mặc vài phút, vẫn nhịn không được nhỏ giọng thử thăm dò, "Nguyệt Nguyệt, có phải em xấu hổ?"
Anh nhìn chằm chằm lỗ tai trắng nhỏ của cô, trong lòng ngứa ngáy, duỗi tay xoa nhẹ vài cái. Cô gái nhỏ lớn lên xinh đẹp, mỗi một chỗ trên cơ thể đều là bảo*.
*bảo ở là bảo vật á
"Em không có xấu hổ, anh đừng xoa nữa." Kiều Nguyệt nhỏ giọng hừ hừ, nắm tay anh, không cho anh xoa tai mình.
Thương Yến dừng lại, nắm tay Kiều Nguyệt đặt lên tai mình, thanh âm hơi khàn, "Nguyệt Nguyệt, vì sao tai em nho nhỏ trắng mịn, đẹp hơn của anh?"
Kiều Nguyệt nghe anh lại bắt đầu nói bậy, ngước mắt liếc dỗi anh một cái, "Anh ngốc sao, em đã nói với anh bao nhiêu lần, em là con gái, chắc chắn không giống anh rồi."
Hừ, ông chú già ngây ngốc.
Thương Yến cọ cọ mặt cô gái nhỏ, "Ừ, Nguyệt Nguyệt lớn lên đẹp, không giống với anh."
Anh ôm chặt cô gái nhỏ, cúi đầu bắt đầu hôn cô. Ban đầu Kiều Nguyệt còn không được tự nhiên trốn tránh vài lần, dần dần liền từ bỏ, để mặc anh hôn.
"Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, thật sự em không muốn nhìn của anh, hôn anh?" Thương Yến nâng mặt cô, thở ra hơi thở đốt người.
Kiều Nguyệt cắn cắn môi, "Em, em nhìn rồi, cũng hôn rồi, không, không hôn nữa."
Cô mới không giống người đàn ông này, cả ngày chỉ nghĩ loại chuyện này.
Thương Yến liếc xương quai xanh xinh đẹp của cô, yết hầu nghẹn lại, nhẹ giọng dỗ cô: "Nhưng anh còn muốn nhìn em."
Anh chống lên trán cô gái nhỏ, ngữ khí mang theo khát vọng: "Nguyệt Nguyệt, em lại để anh nhìn một đêm được không? Anh bảo đảm sẽ không cắn em."
Kiều Nguyệt căn bản không tin lời người đàn ông này. Anh nói không cắn cô nhưng anh lại vừa hôn vừa hút, cùng cắn không khác gì.
Cô nâng mặt, định cự tuyệt anh. Nhưng cô vừa ngẩng đầu liền thấy vẻ mặt nhẫn nại, ánh mắt đầy khát vọng của anh nhìn cô.
Thân thể Kiều Nguyệt không tự chủ biến mềm. Cô túm tay anh, nghĩ ngày mai mình phải về nhà rồi, hừ hừ, gật đầu đồng ý.
///
Ngày hôm sau, Kiều Nguyệt ăn xong bữa sáng, thu thập xong đồ, ngồi ở trên giường liếc nhìn đồng hồ báo thức trên bàn, còn một tiếng rưỡi nữa.
Hai chân cô nhàm chán quơ quơ, nghiêng đầu nhìn Thương Yến đang giúp cô thu xếp hành lí.
"Thương Yến." Cô nhấc chân nhẹ đá anh một cái, nói thầm: "Anh đừng nhét quần áo vào nữa, đã không bỏ vào được nữa rồi."
Người đàn ông này thu xếp hành lí hơn nửa tiếng, vẫn còn đang cố nhét quần áo vào.
Thương Yến nắm lấy mắt cá chân của cô gái nhỏ để vào trong ngực mình che lại, cúi đầu nhìn va-li bị nhét đầy đồ, phát hiện thật sự không bỏ thêm được nữa.
Anh trầm tư một lát, nói: "Nguyệt Nguyệt, trong nhà còn có va-li mới, em mang thêm một cái về nhà đi."
Thân thể cô gái nhỏ manh mai, tính tình trẻ con, muốn về nhà ở lâu như vậy, anh lại không thể ở bên người nhìn cô, cứ cảm thấy cô gái nhỏ sẽ không chăm sóc tốt bản thân.
Vạn nhất sinh bệnh, anh đều có thể tưởng tượng ra tình hình cô gái nhỏ nằm trên giường, nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ trắng bệch ôm chăn hừ hừ.
Mà khi đó anh không ở bên cô gái nhỏ, cô nhất định sẽ ôm những người khác làm nũng, mềm mại kêu khó chịu.
Sắc mặt Thương Yến âm trầm, xoa xoa đầu cô gái nhỏ, "Nguyệt Nguyệt, nghe lời, mang thêm một cái va-li về nhà."
Anh hoàn toàn không thể chấp nhận cô gái nhỏ đối với người khác mềm mại làm nũng kêu đau.
Kiều Nguyệt không quá vui trừng anh, "Vì sao em phải mang thêm một cái va-li? Rõ ràng một cái đủ rồi mà."
"Thời tiết lạnh, mang thêm quần áo về nhà." Ngữ khí Thương Yến không cho phép cự tuyệt.
Kiều Nguyệt nghẹn vài giây, hừ nói: "Mang nhiều quần áo như vậy về làm gì chứ? Ở nhà em còn quần áo mà."
"Quần áo anh mua cho em ấm hơn đồ ở nhà em." Thương Yến dỗ cô, "Nguyệt Nguyệt, nghe lời anh."
Kiều Nguyệt chịu không nổi anh, "Nghe cái gì chứ, em không muốn mang hai va-li, nặng muốn chết. Quần áo nhà em cũng rất ấm nha, em mặc mấy năm cũng không thấy lạnh."
Mấy năm?
Thần sắc Thương Yến kinh ngạc. Quần áo anh đều là đổi theo quý, thậm chí một tháng đổi một lần. Quần áo mặc mấy năm còn có thể mặc sao?
Ngày tháng trước kia của cô gái nhỏ chắc là rất vất vả. Anh nhớ đến lần đầu tiên cùng cô gái nhỏ gặp mặt, cô là làm thêm ở hội sở.
"Nguyệt Nguyệt," Ngữ khí Thương Yến mang theo đau lòng, "sau này đừng mặc những quần áo đó nữa, đều vứt hết đi, anh mua mới cho em."
Kiều Nguyệt không hiểu được nhìn Thương Yến. Cô vừa định phản bác lời anh thì Thương Yến đã rời đi, cầm va-li mới lại đây.
Nhẫn nhịn cuối cùng Kiều Nguyệt vẫn không ngăn anh. Thôi, mang thì mang đi, cô không muốn cùng Thương Yến rối rắm chuyện này. Ai biết não người đàn ông này lại có suy nghĩ kì quái gì nữa?
Nửa tiếng sau, Kiều Nguyệt nhìn hai cái va-li đặt song song bên nhau, nói thầm: "Em phải ra nhà ga rồi, còn một tiếng nữa thôi."
Thương Yến ngồi trên giường, duỗi tay ôm cô gái nhỏ vào lòng, nhìn cô nhẹ giọng "Ừ" một tiếng, lại không nói chuyện nữa.
Kiều Nguyệt đợi một lúc, trừng mắt nhìn anh, "Thương Yến, em nói là một tiếng nữa là đến giờ rồi, anh nên đưa em ra nhà ga."
"Ừ, anh biết." Thanh âm Thương Yến không quá tình nguyện.
Cô gái nhỏ vội vàng thúc giục anh đưa cô đi, mặt mày không có một chút cảm xúc không nỡ.
Trong lòng Thương Yến đột nhiên rất không vui, anh dùng sức ôm cô gái nhỏ, lẳng lặng ngồi trên giường.
Thấy anh vẫn không có ý định đưa cô ra nhà ga, Kiều Nguyệt nhéo eo anh, muốn chui khỏi ngực anh, "Anh làm gì vậy? Mau đưa em đi đi, trễ nữa sẽ không kịp."
"Sẽ kịp." Thương Yến ôm người cô, không cho cô lộn xộn, bình tĩnh nói: "Không ngồi tàu cao tốc, anh đưa em về."
Kiều Nguyệt ngây ngốc nhìn anh, "Nhưng em đã cùng người nhà nói rồi, bọn họ sẽ đến nhà ga đón em."
"Em nói lại với họ, em có việc, tối nay mới về nhà, không cần họ đón." Biểu tình Thương Yến lãnh đạm.
Kiều Nguyệt ngẩn người, nghiêm túc nhìn chằm chằm mặt Thương Yến vài giây, mới phát hiện người đàn ông này không vui.
Vẻ mặt cô mờ mịt khó hiểu hỏi: "Anh giận?"
Vừa rồi còn tốt mà, sao lại giận rồi? Cô cũng không có làm gì khiến anh giận.
Sắc mặt Thương Yến hơi cương cứng, ngữ khí mất tự nhiên phủ nhận, "Anh không có giận."
"Ồ, anh không có giận." Kiều Nguyệt nhìn chằm chằm anh, cố ý hừ lạnh, "Nếu anh không giận thì bây giờ lập tức đưa em ra nhà ga đi."
Hừ, rõ ràng giận còn không thừa nhận, đều đã 30 tuổi còn giống như thanh niên trẻ tuổi. (Editor: Kiều Nguyệt nói ảnh trẻ trâu đây mè ????)
Sắc mặt Thương Yến hơi trầm xuống, nhưng vẫn không nói gì, chỉ là tay ôm cô gái nhỏ càng chặt.
Kiều Nguyệt khẽ cắn môi, xem anh bộ dáng rất không vui lại nghẹn không nói, tức giận đến đánh anh, "Anh nói chuyện đi chứ, mọi ngày không phải nói hay lắm sao?"
"Anh đúng là giận." Ánh mắt Thương Yến thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, giơ tay sờ mặt cô, "Nguyệt Nguyệt, em sắp về nhà rồi, anh không nỡ, nhưng nhìn em một chút cũng không khổ sở."
Ngược lại còn trông rất vui.
Trong lòng Thương Yến bổ sung một câu.
"Anh vì vậy mà giận?" Kiều Nguyệt hung hăng trừng anh, "Chúng ta cũng không phải sau này không gặp lại, không đến một tháng thôi mà, có gì mà khổ sở?"
Thương Yến nghe cô gái nhỏ nói nhẹ nhàng như vậy, trong lòng càng thêm không thoải mái, ngực khó chịu vô cùng.
Anh cúi đầu ngậm môi cô, dùng sức hôn thật lâu sau mới nói: "Nhưng anh cảm thấy khổ sở, Nguyệt Nguyệt, một ngày không thấy em anh đều hoảng hốt khó chịu, huống chi là một tháng."
Vì sao cô gái nhỏ mới 18 tuổi? Anh muốn ngay lập tức cùng cô kết hôn. Chỉ cần hai người kết hôn thì anh có thể cùng cô gái nhỏ về nhà ăn tết, sau này cũng không bao giờ tách ra.
Kiều Nguyệt bị lời nói trắng trợn của anh khiến cho mặt nóng lên, nhỏ giọng nói: "Anh đừng nói như vậy. Dù là dỗ em vui thì em vẫn phải về nhà."
"Không có dỗ em vui. Không gặp em anh thật sự rất khó chịu." Thương Yến nắm lấy bàn tay mềm mại của cô gái nhỏ, nhẹ nhàng đặt lên mặt mình, "Nguyệt Nguyệt, một ngày anh cũng không muốn cùng em tách ra, mỗi ngày đều muốn nhìn thấy em."
Kiều Nguyệt thấy anh sắc mặt nghiêm túc, biết anh không nói dối. Người đàn ông nói chuyện luôn trắng trợn như vậy, không hiểu ý của hai chữ "hàm súc".
Trái tim cô mềm nhũn, duỗi tay vòng qua cổ anh, nhỏ giọng hừ nói: "Vậy em nói với người nhà, tối nay mới về, để họ không cần đón em."
"Nguyệt Nguyệt." Trong lòng Thương Yến vui vẻ, không ngừng hôn mặt cô.
Kiều Nguyệt vốn là đang mềm lòng, thấy dáng vẻ này của anh, trong lòng càng dâng lên một cổ cảm giác kì quái. Cô lẳng lặng ôm anh, để mặc anh hôn.
Cô gái nhỏ mềm mại ngoan ngoãn nằm trong ngực anh, không chỉ không từ chối anh hôn còn chủ