Editor: Dánh
Khi Kiều Nguyệt tỉnh lại, đầu còn choáng nặng, cả người nhũn ra vô lực. Cô sửng sốt một lúc lâu, ngón tay nhẹ giật, phát hiện cả người bị ôm chặt, không nhúc nhích được.
Hai mắt chua xót vô cùng, Kiều Nguyệt dùng sức chớp vài cái, kí ức vừa rồi nháy mắt tràn vào. Cô sinh con rồi.
Ngực Kiều Nguyệt rầu rĩ, thân thể hơi run. Sinh con thật vất vả nha, vừa rồi không phải Thương Yến luôn ở bên người cô dỗ cô, cô cũng sắp chịu không nổi rồi.
"Thương, Thương Yến." Kiều Nguyệt khó khăn gọi một tiếng.
Thương Yến mơ hồ nghe thấy âm thanh cô gái nhỏ, lập tức mở hai mắt.
Đối diện ánh mắt cô gái nhỏ, trong lòng anh căng thẳng, sờ khuôn mặt tái nhợt của cô, đau lòng nói: "Nguyệt Nguyệt, có phải chỗ nào không thoải mái không?"
Anh vừa mở miệng thanh âm anh khàn khàn trầm thấp, khiến Kiều Nguyệt ngẩn cả người.
Kiều Nguyệt nhìn chằm chằm mặt anh, phát hiện đôi mắt anh đỏ lên, sắc mặt rất không tốt, dưới hai mắt có quầng thâm rõ rệt, tóc cũng không gọn gàng giống mọi ngày.
Tầm mắt đi xuống, quần áo trên người anh nhăn nhúm hết cả.
"Thương Yến, có phải em ngủ rất lâu không?" thanh âm Kiều Nguyệt mềm mại yếu ớt, nghe khiến lòng người tê dại.
"Ừ, em đã ngủ cả nửa ngày trời. Nguyệt Nguyệt, bây giờ em thấy sao? Trên người còn đau không?" Thương Yến vẫn không nhịn được, cúi xuống hôn mặt cô.
Kiều Nguyệt không được tự nhiên tránh mặt đi, "Lúc này anh hôn cái gì chứ? Trên mặt dơ."
Hiện tại sắc mặt cô nhất định rất tiều tụy, bộ dáng sinh con vừa rồi của cô cũng rất khó nhìn, đều bị Thương Yến thấy hết.
Áp xuống mất mát trong lòng, Kiều Nguyệt ấp úng nói: "Manh Manh đâu? Em muốn gặp Manh Manh."
Thần sắc Thương Yến hơi cứng lại, "Đợi lát nữa y tá sẽ ôm con lại đây, ba mẹ và anh trai chị dâu vừa đi về."
"Nguyệt Nguyệt," Thương Yến sờ mặt cô, "trên mặt em một chút cũng không dơ, vẫn đẹp giống trước đây."
Trong lòng Kiều Nguyệt vội vã muốn gặp con, mắt trông mong nhìn anh, "Manh Manh là con gái hay con trai?"
Thương Yến đắp chăn cho cô gái nhỏ, vén tóc bị rơi xuống lên, thần sắc đạm nhiên nói: "Là con gái."
"Là con gái sao." Thanh âm Kiều Nguyệt sung sướng, mềm mại nói: "Thế phòng chúng ta trang trí là có thể dùng được rồi."
"Ừ." Cảm xúc Thương Yến cũng không cao.
Kiều Nguyệt bắt lấy tay anh, vui vẻ nói sau này nuôi con như thế nào. Cô nói một nửa, phát hiện Thương Yến giống như không quá vui vẻ.
"Sao anh lại không nói lời nào?" Kiều Nguyệt rầu rĩ nói, "Có phải anh không thích con gái?"
"Thích." Thương Yến cọ cọ trán cô, "Nguyệt Nguyệt, con em sinh anh đều thích."
Kiều Nguyệt yếu ớt hừ hừ, trong lòng không biết vì sao, cứ cảm thấy bất an. Cô vừa định nói chuyện, cửa phòng bị người gõ. Thương Yến đứng dậy đi mở cửa, rất nhanh ôm đứa bé quay lại.
"Ôm con gái đến đây em nhìn xem." Kiều Nguyệt gấp đến độ muốn đứng lên.
Thương Yến đi vài bước lên trước, sắc mặt âm trầm, khom lưng đè lại bả vai cô gái nhỏ, không cho cô đứng lên.
"Nguyệt Nguyệt em chú ý một chút." Ngữ khí anh mang theo trách cứ, "Có phải lại muốn bụng bị đau?"
Kiều Nguyệt gấp gáp muốn nhìn con gái, lẩm bẩm nói: "Biết rồi biết rồi, mau để em nhìn Manh Manh."
Thương Yến cẩn thận đặt con gái lên mép giường, liếc mắt nhìn đứa bé đang nhắm mắt, cả trái tim đều mềm vài phần.
Đứa bé đúng là có xấu một chút, nhưng dù sao cũng là con của anh và cô gái nhỏ, cô gái nhỏ lại thích nó, như thế nào thì anh cũng phải nuôi nó.
Kiều Nguyệt nhìn bảo bảo nho nhỏ mềm mại, trong lòng dâng lên cảm giác trước nay chưa từng có, hốc mắt cũng dần nóng lên. Đây là con gái cô đó, bảo bảo mà cô cực khổ vất vả sinh ra.
Giống như là cảm ứng được, bảo bảo đột nhiên mở bừng hai mắt, thẳng tắp nhìn chằm chằm Kiều Nguyệt, khóe miệng giơ lên đối với cô cười, tay nhỏ còn vẫy vẫy.
"Thương Yến, Manh Manh đang cười nè." Vẻ mặt Kiều Nguyệt kích động.
Cô nhẹ nhàng chạm vào đôi tay nhỏ mềm như không xương của bảo bảo, nhỏ giọng nói: "Manh Manh, mẹ là mẹ của con, người bên cạnh là ba con."
Kiều Nguyệt nhìn bảo bảo vẫn luôn nhếch miệng cười, nho nhỏ một cục, trên mặt phúng phính, cô nhìn thế nào cũng cảm thấy con gái mình là bảo bảo đẹp nhất trên đời.
Cô ngước mắt nhìn Thương Yến, vui vẻ nói: "Anh nhìn xem, mặt Manh Manh vừa trắng vừa mềm, có phải rất đẹp không?"
Thương Yến tùy ý nhìn lướt qua, giữa mày hơi giật. Mặt bảo bảo ửng đỏ, bây giờ cùng từ "đẹp" không hề liên quan với nhau, còn có chút xấu.
Cô gái nhỏ có phải sinh con mệt quá, dẫn tới ánh mắt có vấn đề, mới cảm thấy bảo bảo vừa trắng vừa đẹp?
Trong lòng Thương Yến nghi hoặc, nhưng thấy cô gái nhỏ hai mắt long lanh nhìn anh, cuối cùng anh vẫn nói dối.
"Bảo bảo đúng là rất đẹp." Thương Yến trái lòng nói.
Kiều Nguyệt bắt lấy tay anh, nhìn về bảo bảo dịu dàng nói: "Đôi mắt Manh Manh đẹp, cái mũi cũng rất cao, miệng nho nhỏ. Ay da, con gái chúng ta là bảo bảo đẹp nhất, sau này nhất định là tiểu tiên nữ đẹp nhất."
Thương Yến nhìn về phía bảo bảo. Ừ, tròng mắt đen láy, nhưng không lớn bằng cô gái nhỏ. Cái mũi và miệng còn rất nhỏ, càng không thể so sánh với cô gái nhỏ. Làn da trên mặt ửng đỏ cũng không trắng, điểm nào cũng kém hơn cô gái nhỏ.
Hiện tại nhìn qua, bảo bảo thật sự rất xấu.
Anh nhẫn nhịn, thật sự là không nhịn được, sờ mặt cô gái nhỏ, nhỏ giọng phản bác, "Nguyệt Nguyệt, em mới là tiểu tiên nữ đẹp nhất, con gái không đẹp bằng em."
"Anh nói cái gì vậy?" Kiều Nguyệt trừng anh, "Manh Manh chính là tiểu tiên nữ đẹp nhất, anh không thể phản bác, chỉ có thể đồng ý."
Thương Yến trầm mặc không nói lời nào. Anh nhìn cô gái nhỏ, trong lòng hơi chua.
Lực chú ý của cô gái nhỏ toàn bộ đặt lên người con gái, ánh mắt lấp lánh, so với lúc nhìn anh còn chăm chú hơn.
Thương Yến lại nhìn chằm chằm bảo bảo một lúc, thật sự nghĩ không ra, cô gái nhỏ vì sao cảm thấy bảo bảo đẹp.
"Manh Manh, con không cần nghe ba con nói bậy, anh ấy ngáo, ánh mắt cũng không tốt, Manh Manh sau này nhất định là tiểu tiên nữ đẹp nhất." Kiều Nguyệt nhẹ nhàng vỗ tay bảo bảo, nhỏ giọng dỗ con.
Thương Yến nhịn thật lâu, thấp giọng nói: "Nguyệt Nguyệt, có đói không?"
"Bảo bảo nhất định đói bụng rồi." Sắc mặt Kiều Nguyệt sốt ruột, "Em phải cho con bú sữa."
Thương Yến đen mặt ôm con lên, "Nguyệt Nguyệt, không cần em cho bú."
Anh nhìn lướt qua nơi mượt mà đầy đặn hơn so mọi ngày, yết hầu căng thẳng.
"Thương Yến," Kiều Nguyệt không có sức đánh anh, "anh buông con xuống."
Thương Yến cúi đầu nhìn bảo bảo còn đang ngây ngốc cười, đặt con xuống cái giường em bé nhỏ bên cạnh,