Editor: Dánh
Thật quá mất mặt!
Cả người Kiều Nguyệt cứng đờ, ngây ngẩn cả người. Bây giờ cô hẳn nên là xoay người rời đi, nhưng hai chân đột nhiên vô lực, chỉ có thể đỏ mặt, chân tay luống cuống nhìn đám người trước mặt.
Không biết trôi qua bao lâu, không khí yên tĩnh bị người đánh vỡ, có người cười khẽ ra tiếng. Một người đàn ông nước ngoài chớp mắt vài cái với Kiều Nguyệt, quay mặt qua nhìn về phía Thương Yến, thanh âm trêu chọc nói vài câu Kiều Nguyệt nghe không hiểu, sau đó tiếng cười ngày càng lớn.
Thương Yến thấp giọng trả lời vài câu, trầm khuôn mặt đứng lên, đi vài bước đến trước mặt Kiều Nguyệt, chặn những tầm mắt của người khác.
Đầu tóc anh vừa cột chặt cho cô, bây giờ bị bung ra toàn bộ, xõa hỗn độn trên vai cô.
Váy ngủ trên người cô gái nhỏ rất ngắn, hai chân dài mảnh khảnh lộ ra.
Tầm mắt chậm rãi dời xuống, chân mày anh cau lại. Cô gái nhỏ để chân trần, hai bàn chân nhỏ mềm đạp lên sàn nhà.
Thương Yến khom lưng ôm cô gái nhỏ lên, một tay che lại lòng bàn chân cô, xúc cảm làn da lạnh lẽo khiến lòng anh trầm xuống.
Anh ôm cô gái nhỏ rời đi, đến phòng nghỉ bên cạnh, nhẹ đóng cửa lại, ngữ khí trách cứ nói: "Biết sàn nhà lạnh, vì sao không mang giày lại chạy loạn?"
Trầm giọng giáo huấn cô gái nhỏ một trận, Thương Yến thấy thần sắc cô vẫn ngốc ngốc, khuôn mặt nhỏ toàn hồng nhìn qua vừa mờ mịt vừa đáng yêu.
Trong lòng anh nhịn không được nhũn ra, những lời giáo huấn còn lại nói không ra lời. Đặt cô gái nhỏ lên giường, Thương Yến ngồi xổm trước mặt cô, đặt hai chân cô vào lòng sưởi ấm cho cô.
Nhẫn nhịn, Thương Yến vẫn nhịn không được nhẹ giọng nói: "Nguyệt Nguyệt, sau này đừng tùy hứng nữa. Sàn nhà rất lạnh, em không chú ý như vậy, sau này đến kì sinh lí sẽ bị đau bụng."
Tuy rằng cô gái nhỏ sinh con rồi, nhưng tính cách vẫn giống như trước. Chỉ cần anh hơi không chú ý thì cô gái nhỏ liền không chăm sóc tốt bản thân.
Nghe lời nói trách cứ mang theo quan tâm của anh, Kiều Nguyệt cúi đầu, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm mặt anh, một lúc sau mới phản ứng lại, đỏ mặt cắn răng trừng anh, "Vì sao anh không nói trong nhà còn những người khác nữa? Anh cố ý đúng không?"
Nhớ lại bộ dáng hung dữ vừa rồi của mình, Kiều Nguyệt chỉ cảm thấy vừa xấu hổ vừa mất mặt.
Thương Yến thấy cô gái nhỏ tức giận, lập tức nhỏ giọng dỗ cô: "Bọn họ hôm nay đến báo cáo công việc, rất nhanh sẽ rời đi."
"Vậy anh cũng phải nói cho em." Kiều Nguyệt tức giận đến bổ nhào vào ngực anh đánh anh, "Anh có biết vừa rồi em mất mặt muốn chết."
Thương Yến sửng sốt một giây, rốt cuộc hiểu rõ lí do mặt cô gái nhỏ mang theo tức giận. Anh cảm thấy không hiểu được, không hiểu vì sao cô gái nhỏ phải tức giận với những người không liên quan.
Suy nghĩ một lúc, anh vẫn là thấp giọng dỗ cô: "Nguyệt Nguyệt, bọn họ đều là những người râu ria không liên quan, em không cần để ý."
"Vì sao không cần để ý." Kiều Nguyệt hung dữ trừng anh, cào anh vài cái, "Bọn họ đều nhìn thấy bộ dáng xấu mặt của em, em rất mất mặt."
"Em không có xấu mặt." Thương Yến ôm cô gái nhỏ ngồi xuống, hôn mặt cô, nhẹ giọng nói: "Nguyệt Nguyệt, em vẫn luôn rất đẹp, mãi mãi không có xấu mặt."
Kiều Nguyệt không kiên nhẫn đẩy mặt anh ra, giận liếc anh một cái, "Ai nói với anh về vấn đề đẹp xấu chứ."
Cô phồng mặt lên, hừ hừ, túm quần áo anh nhỏ giọng nói: "Anh mau nói cho em, vừa rồi người nước ngoài kia nói gì vậy? Vì sao anh ta nói xong những người khác đều cười? Anh ta chắc chắn đang cười em đúng không?"
"Anh ta không có cười em." Thanh âm Thương Yến trầm thấp, "Nguyệt Nguyệt, anh ta nói em lớn lên nhỏ xinh đáng yêu, tính tình lại rất nóng nảy."
Hai mắt Kiều Nguyệt trừng lớn, vội vã nói: "Tính tình em rất tốt, mới không có nóng nảy."
Nhớ lại bộ dáng cô gái nhỏ ngày thường thích giận dỗi, Thương Yến không nhịn được phản bác, "Nguyệt Nguyệt, anh ta nói cũng không sai, tính tình em ngày càng nóng nảy."
Nhìn cô gái nhỏ tức giận trừng lớn hai mắt, ngữ khí Thương Yến lập tức thay đổi, nói tiếp: "Nhưng anh rất thích. Nguyệt Nguyệt, cho dù tính tình em kém hơn nữa, anh đều thích."
Anh nghĩ, tốt nhất tính tình cô gái nhỏ ngày càng khó ở, giống như cô nói vậy, sau này sẽ không ai chịu được tính tình của cô, ngoại trừ anh.
Kiều Nguyệt nghẹn đến đỏ mặt, tức giận đến nhéo anh không ngừng, "Đều tại anh."
Cô gái nhỏ lại không hiểu được phát giận. Thương Yến hùa theo lời cô dỗ cô: "Được, đều tại anh."
"Nên trách anh mà." Kiều Nguyệt hừ lạnh một tiếng, "Có phải anh lại giấu váy của em không?"
Trong lòng Thương Yến giật mình, nhìn cô gái nhỏ, thần sắc bình tĩnh gật đầu, "Anh đúng là cất váy đi rồi."
Thấy vẻ mặt anh bình tĩnh, không có chút hoảng loạn nào, Kiều Nguyệt khẽ cắn môi, hừ nói: "Sao anh cứ làm chuyện như vậy? Tự nhiên lại giấu váy của em làm gì?"
Cô cũng không nhớ được đây là lần thứ mấy rồi, người đàn ông này luôn khó hiểu như vậy, thích giấu quần áo cô mới mua đi.
Thương Yến nghiêm túc nói: "Những cái váy đó quá ngắn,