Editor: Dánh
Lúc Manh Manh 5 tuổi, bé mơ hồ ý thức được bé là người thừa trong nhà này.
Ừm, giống bạn cùng bàn ở bên tai cô lải nhải mãi là, ba mẹ là chân ái, các bé chỉ là ngoài ý muốn thôi.
"Haizz, ba lại dắt mẹ đi chơi rồi." Manh Manh sờ bụng nhỏ của mình, lần thứ 10 thở dài.
Bé năm nay 5 tuổi, khác những bé gái khác ở tuổi này đều mặc váy bánh bèo, chỉ có bé ngày càng béo, vốn là không mặc vừa váy.
Nói đến chuyện này, Manh Manh xoa cái mặt tròn bánh bao của mình, trừng lớn hai mắt đá xe đồ chơi bên chân mình.
Trước kia bé cũng là cô bé xinh gầy, mẹ xinh đẹp luôn thích ôm bé hôn bé, dỗ bé ngủ. Nhưng ba là tên xấu xa, luôn làm các món ăn ngon, từng chút đút bé đến trắng trẻo mập mạp.
Lúc sau đến mẹ cũng ôm không nổi bé, dần dần không ôm bé nữa, ba người xấu bắt đầu mỗi ngày sửa soạn lồng lộn, luôn thích đi qua lại trước mặt mẹ, cướp mẹ đi.
"Hừ, ba quá hư rồi, mình nhất định phải giảm béo, biến thành cô bé xinh gầy như trước đây, cướp mẹ về." Manh Manh nắm tay nhỏ, vẻ mặt kiên định vẫy vẫy.
Bé vừa dứt lời, cửa bị gõ, thanh âm quen thuộc truyền vào.
"Manh Manh, anh vào nhé."
Manh Manh ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy anh trai Hoắc Hành xinh đẹp, tay bưng chén đồ ăn thơm ngào ngạt đi vào.
Khuôn mặt nhỏ vừa nhíu, bóp mũi "thịch, thịch, thịch" lui về sau, liều mạng lắc đầu, "Em không ăn em không ăn, anh mau đi ra ngoài."
Manh Manh cảm thấy Hoắc Hành rất đáng thương. Anh là con trai chú Hoắc Tiêu, nhưng ông nội anh không nhận anh, vẫn luôn không cho anh về nhà, nên từ nhỏ anh đã được nuôi ở nhà của bé.
Mẹ có nói anh Hoắc Hành không có ba mẹ thương rất đáng thương, còn bé thấy Hoắc Hành lớn lên đẹp trai, nên luôn chia một nửa đồ của bé cho anh.
Nhưng bé không nghĩ tới, Hoắc Hành giống ba người xấu, mỗi ngày luôn làm đồ ngọt đút bé ăn!
Thiếu niên người lai 15 tuổi, ngũ quan tinh xảo đẹp trai, dáng người cũng cao lớn hơn so với bạn cùng lứa. Hai tròng mắt vốn là âm lãnh, khi nhìn thấy cô gái nhỏ lập tức chuyển thành ôn nhu.
Hoắc Hành đặt đĩa đang cầm trên tay lên bàn, ngồi xuống sàn nhà, vẫy tay với cô gái nhỏ: "Manh Manh, đến đây."
Manh Manh quay mặt đi không nhìn anh, không ngừng vặn vẹo thân thể mũm mĩm của mình, "Anh trai hư, Manh Manh không muốn qua."
Bé quay lưng với Hoắc Hành, miệng đáng thương hề hề nói: "Manh Manh muốn giảm béo, muốn mặc váy tiên nữ, không muốn làm bé mũm mĩm."
Hoắc Hành đứng lên khỏi mặt đất, đi vài bước đến bên cạnh bé, khom lưng bế bé lên: "Manh Manh một chút cũng không mập."
Manh Manh mắt trông mong nhìn anh, khi nhìn thấy mặt anh, bé giống thường ngày ngơ ngẩn, ném mọi chuyện ra sau đầu.
Bé vươn đôi tay bụ bẫm sờ mặt Hoắc Hành, nuốt nuốt nước miếng, "Anh trai anh thật đẹp trai."
Ngoại trừ mẹ, bé chưa thấy qua người xinh đẹp hơn Hoắc Hành.
Khóe miệng Hoắc Hành cong cong, xoa khuôn mặt phúng phính của bé, ôm bé ngồi lên ghế, ngón tay thon dài cầm một miếng bánh ngọt, thanh âm ôn nhu: "Manh Manh, ăn chút gì đi."
Hai mắt Manh Manh nhìn thẳng, mở miệng ăn đồ ăn đưa đến bên miệng.
Chờ ăn xong hết bánh ngọt, vẻ mặt Manh Manh giận dỗi nói: "Anh quá xấu rồi, lại lừa Manh Manh."
Cầm khăn giấy lau khóe miệng dính vụn bánh cho bé, Hoắc Hành nhẹ giọng dỗ bé: "Manh Manh vì sao muốn giảm béo? Có phải lại có người bắt nạt Manh Manh không?"
Ánh mắt Hoắc Hành lạnh xuống. Vài ngày trước, những đứa âm thầm cười nhạo sau lưng bé đều bị anh âm thầm đánh một trận rồi.
Anh cúi đầu nhìn thân hình tròn vo của bé, trái tim cứng rắn biến mềm. Manh Manh của anh đáng yêu như vậy, sau này không biết bị thằng nào lừa đi nữa.
Manh Manh hôn vài cái lên mặt Hoắc Hành, biến một nửa mặt anh toàn là nước miếng mới thở dài thật mạnh gật đầu, "Ừ, có người xấu bắt nạt em."
Ánh mắt Hoắc Hành lạnh lùng, "Ai bắt nạt em? Nói anh biết, anh đánh nó."
Nghe xong lời anh, hai mắt Manh Manh sáng ngời, hưng phấn nói: "Là ba đó anh, ba người xấu bắt nạt Manh Manh. Ba không chỉ bắt nạt Manh Manh còn cướp mẹ nữa, anh mau đi đánh ba, cướp mẹ về cho em đi."
Giữa mày Hoắc Hành hơi giật, nhướng mày, nhẹ sờ mặt bé, ngữ khí nghiêm túc nói: "Anh không đánh lại ba em."
Dường như lúc này bé phản ứng lại, Manh Manh nghiêng đầu nhìn chằm chằm Hoắc Hành, tròng mắt xoay một vòng, nhụt chí thở dài, cúi đầu nói thầm: "Đúng rồi, anh không đánh lại ba người xấu, vẫn là thôi đi."
Hoắc Hành thấy khuôn mặt hồng hào phúng phính của bé tràn đầy buồn bực, trong lòng nhũn ra, xoa cái bụng tròn của bé, nhẹ giọng dỗ dành: "Manh Manh, ngày mai anh đưa em đến trường anh."
Cô bé luôn quấn lấy anh nói muốn tới trường anh, nhìn nơi anh đến mỗi ngày.
Hoắc Hành nhìn chằm chằm khuôn mặt sững sờ của Manh Manh. Cô bé lớn lên xinh đẹp đáng yêu như vậy, anh một chút cũng không muốn dẫn bé ra ngoài, để những người khác thấy bé.
Anh muốn giấu Manh Manh đi, chỉ có mỗi anh có thể thấy bé. Trong lòng Hoắc Hành hơi sững ra, anh nghĩ bản thân chắc là người mắc bệnh muội khống* nặng như trên mạng nói.
*Bệnh muội khống: kiểu cuồng em gái, không mang theo ý mờ ám đen tối, chỉ chỉ những người có thái độ bảo vệ thái quá với em gái.
Manh Manh trừng lớn hai mắt, dùng sức lắc cánh tay Hoắc Hành, vui vẻ đến khuôn mặt nhỏ đỏ lên, "Anh Hoắc Hành muốn dẫn em đến trường anh sao?"
Manh Manh vui vẻ khoa tay múa chân, cô sớm đã muốn theo anh ra ngoài chơi, nhưng anh luôn không thích mang cô ra ngoài.
Nhìn vẻ mặt hưng phấn của bé, Hoắc Hành nhéo khuôn mặt non mềm của bé, thanh âm thấp thấp nói: "Ừ, anh mang em ra ngoài chơi."
Thần sắc anh hơi ngừng, trầm khuôn mặt bổ sung nói: "Nhưng Manh Manh phải ngoan chút nghe lời, không thể quá thân cận với những người khác."
Manh Manh chỉ lo gật đầu, không hiểu vì sao sắc mặt Hoắc Hành đột nhiên không tốt.
///
Ngày hôm sau, Manh Manh được như ý nguyện đi theo Hoắc Hành đến trường. Tuy rằng Hoắc gia không thừa nhận sự tồn tại của Hoắc Hành, nhưng Hoắc Tiêu đối với đứa con trai duy nhất ở nhờ nhà Thương Yến cũng không bạc đãi anh trên phương diện kinh tế.
Hoắc Hành học là ngôi trường tư tốt nhất, học sinh bên trong không phú thì quý.
Cho dù thân phận của anh ở trong mắt đa số học sinh là "vết nhơ", nhưng với dung mạo hoàn mỹ và năng lực cá nhân xuất sắc của anh, Hoắc Hành trở thành nhân vật phong vân* trong trường.
*Nhân vật phong vân: nhân vật có tiếng tăm, sức ảnh hưởng nhất định đối với mọi người.
Nhưng thường ngày anh thường độc lai độc vãng*, là người trầm mặc ít nói, những người khác đều không dám đến gần anh.
*Độc lai độc vãng: thích làm việc một mình, ở đây chỉ Hoắc Hành là người không thích kết giao với người khác, luôn đi một mình.
Con người lạnh nhạt như vậy, hôm nay thế mà mang theo một cô bé mũm mĩm đến trường. Có người lặng lẽ nhìn về phía Hoắc Hành, thấy anh vẻ mặt ôn nhu dỗ dành cô bé mũm mĩm trong lòng, mọi người sợ ngây người.
Hoắc Hành lạnh nhạt ít nói đã đẹp trai, Hoắc Hành ôn nhu săn sóc càng thêm đẹp trai.
Manh Manh bị Hoắc Hành ôm đi vào phòng học, cô cũng lén lén nhìn những người khác, trong mắt đều là tò mò.
Bất mãn cô bé nhìn những người khác, Hoắc Hành xoay mặt bé qua, thanh âm trầm thấp: "Manh Manh."
Manh Manh chớp chớp mắt, mặt nghi hoawjcc nhìn Hoắc Hành, nâng bàn tay múp múp của mình ôm mặt anh: "Anh?"
Sao cô cứ cảm thấy ánh mắt anh trai nhìn cô cứ kì quái.
"Bọn họ không đẹp trai bằng anh." Sắc mặt Hoắc Hành nghiêm túc.
Bạn ngồi cùng bàn của anh đang uống nước, bị sặc đến ho khan, khuôn mặt trắng nõn trướng đến đỏ bừng.
Manh Manh tốt bụng nhắc nhở hắn: "Anh trai uống nước phải cẩn thận nha."
Bạn ngồi cùng bàn ngẩn người, nhìn kĩ cô bé mũm mĩm này, phát hiện bé trông rất đáng yêu. Hắn không nhịn được cười toe toét nói: "Cảm ơn."
Chỉ là hắn vừa nói xong, đột nhiên cảm thấy người lạnh run, run rẩy ngẩng đầu, bị ánh mắt Hoắc Hành dọa đến sắc mặt cứng đờ.
Mặt không biểu tình quay mặt đi, Hoắc Hành lấy quần áo hoàn toàn che bé lại, hai tròng mắt màu xanh bình tĩnh nhìn Manh Manh, cười nhẹ giọng dỗ bé: "Manh Manh ngoan, tan học anh dẫn em đi chơi."
Manh Manh bị nụ cười của Hoắc Hành mê hoặc đến choáng váng, cả buổi chỉ lo ngây ngốc ngắm anh.
Sau hôm nay, đến lúc Hoắc Hành tốt nghiệp cấp 2, cả trường đều biết Hoắc Hành có đặt một cô bé lên đầu quả tim mà sủng, người khác dù nhìn một cái cũng không được.
///
Liên hoan thi xong đại học, Hoắc Hành cũng mang theo Manh Manh. cô bé đã 8 tuổi, nhưng vẫn như cũ thích náo nhiệt ham chơi.
Manh Manh muốn uống nước trái cây, Hoắc Hành đi lấy cho bé.
Anh vừa đi, liền có người đến trước mặt Manh Manh: "Tiểu Manh Manh, anh trai em có đang thích ai không?"
Manh Manh ăn trái cây, nghiêng đầu nhìn chị gái trước mặt.
Chị gái lớn lên thật xinh đẹp, rất xứng đôi với anh trai đó.
"Không có," Manh Manh ngoan ngoãn lắc đầu, hai tròng mắt sáng lấp lánh, "chị gái, chị thích anh của Manh Manh sao? Anh trai không chỉ thông minh còn biết nấu rất nhiều đồ ăn ngon, mỗi ngày đều kể chuyện cổ tích cho Manh Manh nghe trước khi ngủ."
Mặt cô gái đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Manh Manh, chị ..."
"Manh Manh."
Lời nói bị ngắt, cô gái ngẩng đầu, thấy sắc mặt Hoắc Hành không tốt, mặt hơi trắng bệch, môi giật giật, cuối cùng vẫn không có can đảm tỏ tình, cúi đầu rời đi.
Hoắc Hành ngồi xuống, ôm Manh Manh vào ngực, tay cầm đồ uống đút cho bé, nói: "Manh Manh, sau này em đừng quan tâm những người này."
"Nhưng chị gái đó thật xinh đẹp." Manh Manh túm tay Hoắc Hành, nhỏ giọng nói: "Anh, anh không thể đối với chị gái hung dữ như vậy, nếu không sau này không tìm được vợ, rất đáng thương đó."
Bé gãi gãi đầu, vẻ mặt rối rắm nói tiếp: "Nhưng cũng không thể giống chú Hoắc Tiêu, tìm rất nhiều vợ nha. Mẹ nói chú Hoắc quá lăng nhăng, nên bây giờ không có cô gái nhà lành nào muốn gả cho chú ấy."
Manh Manh nghiêm túc gật đầu, "Cho nên sau này anh vẫn nên giống ba Manh Manh, chỉ tìm một người vợ là mẹ. Tuy rằng ba rất đáng ghét, nhưng ba biết nói lời ngon tiếng ngọt lừa mẹ về tay."
"Anh, sau này anh cũng học nói lời ngon tiếng ngọt, chắc chắn có thể lừa được một người vợ đẹp như mẹ."
Sắc mặt Hoắc Hành nhu hòa sờ đầu bé, nhẹ giọng nói: "Anh không cần vợ."
Anh chưa từng nghĩ sẽ để một cô gái xa lạ tiến vào sinh hoạt của anh. Hoắc Hành mặt mày bực bội, mang theo một tia chán ghét.
Manh Manh ngẩn ngơ, anh trai thế mà định không cưới vợ?
///
Thành tích thi đại học ra rồi, Hoắc Hành thi hạng nhất toàn thành phố. Nhưng cuối cùng anh lại chọn ở lại đại học Nghi Thành, vẫn như cũ hay dắt theo Manh Manh đến trường.
Ban đầu mọi người còn nghĩ hai người là anh em, sau lại biết quan hệ của hai người, bắt đầu trêu chọc cả hai là thanh mai trúc mã.
Hoắc Hành càng bận hơn trước, ngoại trừ việc học anh còn bắt đầu lập nghiệp.
Người Hoắc gia ngoài tối trong sáng ngáng chân anh, khiến Hoắc Hành thất bại một lần lại một lần. Nhưng mỗi lần thất bại, anh đều có thể bình tĩnh đối mặt.
Đến đại học năm tư, anh và đoàn đội của mình nghiên cứu phát minh ra kĩ thuật mới, một đêm nổi tiếng, bắt được hạng mục nước ngoài quan trọng, từ đây tên của anh thường xuyên xuất hiện trong thương giới.
Dần dần mọi người phát hiện, thủ đoạn của người thanh niên này còn lão luyện hơn người đã trong thương trường vài chục năm.
Hoắc gia rốt cuộc chấp nhận thân phận của anh, Hoắc Hành lại không do dự từ chối trở về Hoắc gia.
Khi Hoắc Hành 28 tuổi, đã trở thành thương nhân mới nổi trong vòng.
Nhìn tin tức trên mạng không ngừng đưa tin về Hoắc Hành, Manh Manh vừa vào đại học chống cằm cảm thán: "Anh Hoắc Hành thật sự quá lợi hại."
"Hả? Manh Manh cậu nói cái gì?" Bạn tốt Noãn Noãn thò qua, liếc mắt nhìn điện thoại Manh Manh, hai mắt tỏa sáng kích động nói: "Aaaaaa Hoắc Hành, chồng tớ đó!"
Nhìn sắc mặt kích động của bạn tốt, Manh Manh tốt bụng nhắc nhở: "A Noãn, cậu bỏ cuộc đi, Hoắc Hành là người chủ nghĩa độc thân."
Noãn Noãn không quan tâm xua xua tay, xoa đầu Manh Manh, "Tin tức truyền thông mà cậu cũng tin? Đều là gạt người hết."
Nhìn nhìn xung quanh, Noãn Noãn thần bí lấy điện thoại ra, mở Wechat, hạ giọng nói: "Manh Manh, cho cậu xem thứ này này."
Manh Manh tùy ý nhìn thoáng qua, hai mắt trừng lớn.
"Hắc hắc, không ngờ đến đúng không?" Noãn Noãn cười đến vẻ mặt đáng khinh, "Vợ của ông bạn của chị em tốt của tớ là phóng viên, cô ấy đã sớm chụp được ảnh Hoắc Hành và một cô gái thần bí hẹn hò 3 năm rồi, chẳng qua cô ấy không công khai ảnh này ra ngoài thôi."
"Haizz, cậu nhìn ảnh chụp đi, từ trên ảnh cũng cảm nhận được chồng tớ sủng cô gái này cỡ nào."
Noãn Noãn mặt đầy hâm mộ, ghen tị nói: "Cũng không biết cô gái này kiếp trước làm chuyện gì tốt, kiếp này có thể có được người đàn ông hoàn mỹ như chồng tớ."
Vẻ mặt Manh Manh rối rắm, cô gái trong những ảnh chụp này toàn bộ đều là cô. Nhẫn nhịn hồi cô vẫn nhịn không được, nhỏ giọng nói: "A Noãn, tớ nói cái bí mật này cho cậu."
Noãn Noãn nghi hoặc nhìn cô.
"Thật ra, người trong ảnh là tớ."
Noãn Noãn chớp chớp mắt.
Manh Manh thở dài: "Tớ không giấu cậu nữa, tớ và Hoắc Hành là lớn lên với nhau từ bé, tớ khi bé còn được anh ấy nuôi lớn nữa."
Noãn Noãn nhìn chằm chằm Manh Manh hồi lâu rồi "phốc" một tiếng bật cười, ôm bụng: "Ha ha ha ha Manh Manh, ha ha ha ha, cậu quá đáng yêu đi."
Cười một lúc, Noãn Noãn lau khóe mắt cười ra nước mắt, học bộ dáng của cô nói: "Tớ cũng không giấu cậu nữa, thật ra tớ là vợ của Hoắc Hành, còn mang thai con của anh ấy nữa."
Nói xong, mặt nghiêm túc của cô sụp đổ, lại ôm bụng cười ha ha.
Cho dù Manh Manh nói như thế nào Noãn Noãn đều không tin, cô cuối cùng lười không nói nữa.
Học xong, Manh Manh kéo Noãn Noãn ra ngoài