Tiếng ồn ào của phương trận ở phía sau quá lớn, Kiều Diệc Khê bất giác quay đầu lại nhìn hai cái.
Dáng vẻ ngâm nga câu hát kia, rõ ràng là dáng vẻ xem náo nhiệt không sợ việc không lớn thêm.
Huấn luyện viên lập tức quát lớn: “Kêu la cái gì! Thời gian đứng thêm mười phút!”
Âm thanh lập tức dừng lại, có người gấp gáp nín cười mà nấc cục.
Lại có tiếng cười đứt quãng vang lên.
“Còn cười?! Thêm mười phút nữa.”
“……”
Lúc này hoàn toàn lặng ngắt như tờ.
Kiều Diệc Khê thu hồi tầm mắt, lái xe đến sân huấn luyện trượt ván.
Tiết mục trượt ván đón tiếp người mới của lần này diễn ra khá muộn, là tiết mục thứ hai đếm ngược từ dưới lên, cũng xem như là một trong những tiết mục khá nhận được sự xem trọng từ phía trường học.
Dù sao thì ca hát truyền thống không loại trừ khả năng xem đến chán, tiết mục trượt ván vừa hay có thể làm mọi người hò hét để giết thời gian, đúng là có thể xem như là một cơ hội tốt để hâm nóng không khí.
Kiều Diệc Khê trượt theo ván tập luyện đổi chân, luyện qua lại vài cái, nhóm trưởng hỏi cô: “Trước kia em từng học qua rồi đúng không?”
“Tháng trước có đi học mấy buổi, cấp ba có chơi với bạn học.” Cô rút khăn giấy lau mồ hôi.
“Ừm, khá tốt, đến lúc đó em là người cuối cùng đi ra ngoài, đốt cái pháo hoa kia.” Nhóm trưởng ở trên đầu cô làm động tác so chiều cao, “Có dây buộc tóc có màu này, đến lúc đó em cột nó lên, chắc chắn rất đẹp.”
Dù sao thì trong câu lạc bộ trượt ván là tình trạng mười năm khó gặp được một em gái, còn là em gái có tư chất bẩm sinh không tồi, tất nhiên phải quý trọng cho tốt.
Diễn tập tiết mục thêm vài lần, không có vấn đề đặc biệt nữa, nhóm trưởng vẫy tay: “Buổi sáng ngày mai nghỉ.”
“Mấy ngày tiếp theo, buổi sáng chúng ta sẽ tới đây để luyện tập một lần để giữ cảm giác, hai em gái năm nhất sẽ tham gia huấn luyện quân sự vào buổi chiều.”
Sắp xếp cũng không tệ lắm, ít nhất cô không cần huấn luyện quân sự vào buổi sáng, có thể ngủ nướng.
Ngày hôm sau là thứ bảy, Đại Duyệt đã lâu không tới trường tìm cô chơi, nói là muốn tham quan đại học A một chút.
“Tớ chưa hiểu rõ chỗ này, cậu không sợ tớ dẫn cậu lạc đường sao.” Kiều Diệc Khê giơ điện thoại lên, vừa ngáp vừa tìm quần áo.
“Cậu biết cái gì, đại học A là trường năm đó tớ không thi đậu, tớ rất thích chỗ phía sau bồn hoa ở khu dạy học của các cậu, có rất nhiều bụi hoa ngải tiên, mấy trường khác làm gì có.”
Đại Duyệt thở dài, “Xem như là hoàn thành một ước nguyện thời học sinh của tớ.”
Kiều Diệc Khê và Đại Duyệt đã quen biết nhau mấy năm trước, lúc đó Đại Duyệt còn đang công tác cho một tổ chức bảo vệ mắt dành cho thanh niên, mỗi ngày đều đảm nhận nhiệm vụ bấm huyệt và dùng ngải cứu hơ mắt cho những trẻ em sử dùng mắt quá nhiều, để giảm bớt áp lực cho mắt của chúng.
Kiều Diệc Khê vừa lúc trị liệu ở đó, bởi vì hai người cùng thích một bộ phim Hàn Quốc mà nói rất nhiều với nhau, do vậy quan hệ giữa bọn họ cũng dần dần thân thiết hơn, sau đó Đại Duyệt chuyển đến bệnh viện thú cưng, Kiều Diệc Khê cũng thi đậu đại học.
Đại Duyệt đi dạo một vòng quanh đại học A, sau đó nói: “Những tân sinh viên khác cũng đang huấn luyện quân sự đúng không?”
Kiều Diệc Khê gật đầu.
Sau đó hai cô rất vô nhân đạo vừa uống dưa hấu nước, vừa thưởng thức dáng vẻ trán đổ đầy mồ hôi của mấy tân sinh viên, bọn họ bị phơi nắng đến mức sống không còn gì luyến tiếc nữa.
Đại Duyệt vô nhân tính còn chụp ảnh làm lưu niệm, trong ảnh chụp, hai cô gái cười vô cùng thích thú, giơ ly nước trái cây trong tay lên, trái ngược hoàn toàn với đám sinh viên mày nhíu chặt ở phía sau.
Đại Duyệt cười hăm hở: “Hai chúng mình đúng là quá đáng.”
“Tớ nói trước là tớ chưa làm gì hết,” Kiều Diệc Khê giơ ngón tay vạch rõ quan hệ, “Kế hoạch đều do cậu nghĩ ra.”
Thưởng thức xong màn huấn luyện quân sự, Đại Duyệt đề nghị: “Chúng ta đến quán cà phê mèo gần đây đi.”
Kiều Diệc Khê có chút bất ngờ: “Ngày thường cậu ở bệnh viện thú cưng ngắm chưa đủ sao, ra ngoài còn muốn ngắm thêm?”
“Cái kia không giống nhau,” Đại Duyệt nói, “Ở bệnh viện là tớ hầu hạ bọn chúng, còn ở đây là chúng nó hầu hạ tớ.”
“Vậy cậu hơi nghĩ nhiều rồi.”
Loại sinh vật mèo này, không khinh bỉ liếc cậu là tốt lắm rồi, muốn để nó hầu hạ cậu, có vẻ hơi mơ mộng hão huyền.
Bước vào quán cà phê mèo, Kiều Diệc Khê nhìn thấy con mèo anh lông ngắn màu xám chảy nước mắt, cô nói với Đại Duyệt: “Như vậy là bình thường đối với mèo sao? Tớ có người bạn có nuôi mèo, dưới mắt hình như cũng bị như thế này.”
“Có con mèo đúng là có, nhưng ảnh hưởng đến mỹ quan,” Đại Duyệt nói, “Cậu bảo bạn cậu đổi thức ăn mèo, sau đó lúc mỗi sáng thức dậy, dùng khăn lông ấm đắp lên mắt của mèo, sau đó rửa sạch xung quanh mắt con mèo.”
“Kiên trì một khoảng thời gian, sẽ đỡ hơn.”
Kiều Diệc Khê gật đầu, từ chỗ Đại Duyệt lấy được một nhãn hiệu thức ăn dành cho mèo, sau đó gửi cho Chu Minh Tự.
【 Hình như lần trước tớ nhìn thấy Há Cảo có nước mắt, bạn tớ nói đổi sang loại thức ăn dành cho mèo này sẽ đỡ hơn. Sau đó chườm nóng lau khô hằng ngày cho nó, qua một khoảng thời gian chắc sẽ tốt hơn! 】
Chu Minh Tự vốn đang ăn cơm, nhìn thấy tin nhắn của Kiều Diệc Khê, còn sửng sốt vài giây.
Đúng là gần đây cậu phát hiện ra vấn đề này của Há Cảo, luôn thử xem cách điều trị cho nó, nhưng hiệu quả không được tốt lắm.
Vậy là cô đã giúp cậu giải quyết được chuyện phiền phức kia.
Một lúc sau, Kiều Diệc Khê nhận được tin nhắn của cậu: 【 Ừm, được. 】
Vài giây sau, một tin nhắn lại đến, là một cái sticker có style hơi sến sẩm xưa cũ, hoa violet vừa nở vừa hiện ra dòng chữ nghệ thuật bảy màu: Cảm ơn.
Là trước đó Mã Kỳ Thành nhắn với cậu.
Cô nhìn chằm chằm di động một lúc lâu, nghĩ đến vẻ mặt không biểu cảm của cậu lúc bấm gửi cái sticker này, trong lòng thậm chí còn có dáng vẻ ghét bỏ, bỗng nhiên mỉm cười.
Xem ra người này…… Không hẳn là nhàm chán.
///
Giữa đợt tập luyện quân sự là một ngày nghỉ, một ngày nghỉ ngắn ngủn này đối với học sinh mà nói đúng là liều thuốc đến từ thiên đường.
Sau khi mẹ Chu và mẹ Kiều bừng tỉnh từ âm thanh của mạt chược, hai người đã chạy tới trường học nhìn bọn họ.
Chu Minh Tự cũng không bận, nên lần này cũng đến.
Mà Kiều Diệc Khê buổi chiều có việc, nên bữa cơm được quyết định kết thúc trước hai giờ.
Lúc kết thúc, mẹ Chu hỏi cô: “Buổi chiều Diệc Khê có chuyện gì thế con? Còn vác theo balo.”
“Con chuẩn bị đi mua máy tính,” Kiều Diệc Khê nói, “Buổi chiều đến cửa hàng máy tính xem thử.”
“Cái này con có thể hỏi Minh Tự nhà dì, con trai sẽ có nghiên cứu đối với mấy phương diện này,” mẹ Chu cười ha hả nói, “Hơn nữa anh họ của nó cũng bán máy tính ở cửa hàng máy tính, thuận tiện.”
“Trùng hợp vậy?”
“Ừm,” Chu Minh Tự đặt ly xuống nhìn cô, “Cậu muốn mua loại máy nào?”
“Tính năng tốt một chút, mỏng nhẹ, sau đó là đẹp.” Con gái thường theo đuổi vẻ ngoài của đồ vật.
“Ngày thường cần dùng máy tính chơi game không?”
“Trước mắt thì chưa dùng máy tính chơi qua.”
Cậu sững lại một lát, “Cũng đúng, cậu choáng 3D.”
Mẹ Chu: “Hỏi nhiều như vậy làm gì, con dẫn người ta đi không phải tốt sao!”
Chu Minh Tự:?
“Sao, buổi chiều có việc?”
“…… Không có việc gì.”
“Đúng rồi, vậy đi cùng người ta đi, Diệc Khê không thân với anh họ con.”
Hai người cứ vậy ỡm ờ bị kéo đến nhà ga.
Đám người mẹ Chu đi rồi, Kiều Diệc Khê rất quan tâm nói với cậu, “Nếu cậu có việc thì cứ đi làm đi, tự tớ đi là được.”
Cô sợ cậu không thật sự muốn bận rộn một chuyến này.
“Không sao,” cậu đáp