Chu Minh Tự không lên tiếng, chỉ dựa vào khung cửa nhìn cô.
Cậu cũng hơi hiểu ý của cô rồi, hôm nay ba Kiều mẹ Kiều đều không ở nhà, cô không muốn ngủ một mình cho lắm, cho nên chạy lên nhờ cậu giúp đỡ.
Chắc cũng giống như lần trước, muốn ở phòng dành cho khách.
Tuy rằng một nam một nữ ở chung với nhau dưới tình huống như vậy có hơi kỳ diệu, trong phòng còn cách bức tường, nhưng dù sao cũng là tình huống đặc biệt, cậu hơi khắc chế một chút, sẽ không ồn đến cô.
Chú ý một chút, chắc sẽ không nhìn thấy cái không nên nhìn, xảy ra tin đồn nhảm gì đó vượt quá giới hạn.
Kiều Diệc Khê ho nhẹ một cái, sửa lại lý do đùn đẩy.
“Cho nên tớ muốn nói, cậu có thể ——”
Yết hầu của Chu Minh Tự chuyển động một cái.
Kiều Diệc Khê: “Có thể cho tớ mượn mèo của cậu một chút không?”
“……”
?
Mèo??
Cô lặp lại lần nữa: “Bởi vì tớ không quen với việc không ai ở cạnh tớ, muốn nói chúng ta ở rất gần, thoạt nhìn Há Cảo cũng khá thích tớ, cho nên cậu có thể cho tớ mượn nó không, để nó ở cùng tớ một đêm?”
“Sáng mai cậu tỉnh thì tớ lập tức trả nó, tớ bảo đảm.”
Chu Minh Tự: “…………”
Thấy vẻ mặt của cậu không đúng lắm, lại luôn trầm mặc, cô nhỏ giọng thăm dò: “Cậu không muốn sao?”
Lúc này cậu mới hồi phục tinh thần, nhàn nhạt nói: “Không phải.”
Chính là cảm thấy vừa nãy tự mình suy nghĩ nhiều như vậy, giống như đứa ngốc.
Cậu xoay người đi về phía ban công, “Mèo có thể cho cậu mượn, nuôi bao nhiêu ngày đều được, hết thức ăn thì đến chỗ tôi lấy.”
“Được,” cô ở phía sau nhỏ giọng cảm ơn, “Đúng là làm phiền cậu rồi.”
“Không phiền.”
Chỉ là cô ngập ngừng muốn nói lại thôi chậm rì rì không vào trọng điểm, làm cho não bộ của cậu nhảy ra vở kịch sống chung, khá phiền phức.
Chu Minh Tự bỏ Há Cảo đang nhảy nhót trên nhà cây vào lồng sắt, sau đó đưa lồng sắt cho Kiều Diệc Khê.
“Ban đêm nó có thể ồn.”
“Không sao, có cái ở bên cạnh tớ là tốt rồi, không đến mức để tớ quạnh quẽ một mình.” Giống như nghĩ đến gì đó, cô lại hỏi, “Hôm nay bác và dì cũng không có nhà sao?”
“Ừm.”
Cô hơi nâng mí mắt, con ngươi chìm trong ánh sáng, “Vậy cậu ngủ một mình…… Không sợ sao?”
Vốn vẫn còn cảm xúc có mấy vạch đen trên mặt nhưng đột nhiên vào lúc này lại tiêu tan hết, Chu Minh Tự bị những lời này của cô chọc cười, bất đắc dĩ thấp giọng nhắc nhở cô.
“Kiều Diệc Khê, tôi là đàn ông.”
Không có đàn ông nào sẽ sợ phải ngủ một mình.
Cô phồng má: “Ừ, vậy tớ xuống dưới đây.”
Trước khi đóng cửa, cô chân thành nói, “Chúc cậu tối nay ngủ ngon, đàn ông đích thật.”
“……”
Sau khi đưa Há Cảo rời khỏi nhà họ Chu, tên nhóc trong lồng sắt liền bắt đầu kêu to.
Kiều Diệc Khê nghĩ nó nhất thời không quen, việc đầu tiên làm sau khi về nhà là rót nước cho nó, lại đút miếng gel dinh dưỡng, lúc này mới bò lên giường đi ngủ.
Vừa nằm xuống chưa được mười phút, Há Cảo đã ăn xong bánh quy nhỏ, lại bắt đầu kêu lên.
Vừa đến hoàn cảnh xa lạ, có lẽ như vậy cũng bình thường, vì thế cô nghĩ nếu không thì nhẫn nhịn một chút, mơ mơ màng màng đã ngủ thiếp đi ——
Lại tiếp tục bị tên nhóc đánh thức.
Lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, Kiều Diệc Khê đúng là có chút suy nhược thần kinh, cô đứng dậy uống vài hớp nước, sau đó mở lồng sắt, ôm Há Cảo ra ngoài.
Cô vừa vuốt ve nó, trấn an cảm xúc của nó, cơn buồn ngủ lại ập tới một lần nữa, lực đạo trong tay cũng nhẹ hơn, Há Cảo nhảy khỏi ngực cô, dùng vận tốc ánh sáng vọt ra ngoài.
Nếu lúc này có âm nhạc làm nền, cô nghĩ nhất định sẽ là —— nhảy múa cùng ánh trăng.
Nó chui dưới gầm giường một vòng, lại dạo một vòng ở phòng vệ sinh, cuối cùng chạy đến cửa, dùng móng vuốt gẩy gẩy kẹt cửa.
Kiều Diệc Khê ngồi xổm xuống cạnh nó, hơi suy tư rồi hỏi nó, “Mày muốn về sao?”
Dường như tên nhóc có thể nghe hiểu tiếng người, nhìn cô gâu gâu hai tiếng, ngữ điệu có chút thê thảm và hoài niệm.
Cô cam chịu số phận đặt Há Cảo vào lồng chứa, sau đó đưa lên tầng trên.
Dù sao thì nó muốn về, cô cũng không thể ích kỷ giữ nó lại nhà mình.
Gõ cửa hai cái, cô lại nghĩ tới có cần nhắn tin cho Chu Minh Tự hay không, cô đang cúi đầu, cánh cửa ở trước mặt đã mở ra.
Cô rụt cổ: “…… Tớ không ồn đến cậu chứ?”
Cậu lắc đầu, “Tôi không ngủ.”
“Còn chưa ngủ sao,” Cô a một tiếng, nghĩ đến bản thân cũng chưa ngủ, lặng lẽ nói, “Hình như Há Cảo không thích ứng với hoàn cảnh mới, muốn trở về, cho nên tớ trả nó lại.”
Vừa đến tầng lầu, Há Cảo quả nhiên không kêu nữa.
Kiều Diệc Khê đặt lồng sắt cạnh chân Chu Minh Tự, rất không nỡ nhìn nó một cái.
Chu Minh Tự nhận thấy ánh mắt của cô, mở cái lồng ra ôm con mèo.
“Đừng dày vò nữa, ngủ ở đây đi.”
“A?”
Chàng trai gãi cằm con mèo, giọng nói cũng mang theo một tia lười biếng, xoay người nhìn cô.
“Không cần sợ?”
Kiều Diệc Khê chớp mắt, không biết vì sao, bỗng nhiên có loại cảm giác được thả lỏng.
“Mỗi ngày mẹ tôi đều quét dọn phòng dành cho khách, yên tâm,” cậu dừng một chút, lại bổ sung thêm một câu, “Tôi ở cách vách cậu, không cần sợ.”
Tuy lúc nói những lời này thì cậu nhìn Há Cảo, nhưng giọng nói của chàng trai nhẹ nhàng lại chậm chạp, trong phút chốc như vuốt lông của thú cưng mà trấn an cô, còn hơi có vẻ thuận theo tình huống.
Cậu vừa nói vậy, hình như cô cũng không có lý do gì để từ chối.
Huống chi, dưới cơn buồn ngủ và mệt mỏi cả một đêm, không có gì quan trọng hơn so với bình yên đi vào giấc ngủ.
Cô nghiêng đầu nhìn cậu, chàng trai có ngũ quan đoan chính sáng sủa, ánh mắt trong trẻo, lúc nói những lời như vậy vẫn có thể có vẻ phong độ mà không ngả ngớn, tạo cho người ta cảm giác rất chính nhân quân tử.
Lại cộng thêm hiểu biết của mấy ngày nay, cô trực tiếp nghỉ ngơi ở phòng dành cho khách.
Vốn nghĩ rằng bản thân phải thích ứng hồi lâu mới ngủ được, không nghĩ tới vừa nhắm mắt, vừa trở mình đã bị kéo vào mộng đẹp.
Cô ngủ một mạch đến sáng hôm sau.
Ngoài cửa sổ có tiếng chim hót, thỉnh thoảng còn có tiếng reo lục lạc trên cổ con chó, ánh nắng gay gắt tràn ra khắp căn phòng.
Cô cầm di động xem, đã là 10 giờ rưỡi.
Bên ngoài phòng vô cùng an tĩnh, Chu Minh Tự còn chưa thức dậy.
Lần này cô đã có kinh nghiệm, vừa yên lặng lại thuận lợi vặn khoá cửa, sau đó về nhà rửa mặt.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, cô tính toán gọi đồ ăn bên ngoài, trước khi gọi còn nhắn tin cho Chu Minh Tự: 【 Dậy chưa? 】
Nếu chưa thức thì cô ăn trước, nếu cậu thức rồi, cô thuận tiện mua cho cậu một phần.
Ơn thu nhận ngủ nhờ, nặng tựa thái sơn.
Không chờ Chu Minh Tự nhắn lại, lúc cô chọn xong đồ ăn gần chốt đơn, nhận được tin nhắn mới.
Chu Minh Tự: 【 Dậy rồi. 】
Vì thế bữa sáng kia và bữa trưa lại là hai người họ ăn cùng nhau.
Dù sao thì cha mẹ hai người đều ở bên ngoài, trong nhà chỉ có bọn họ và một con mèo chân ngắn, thoạt nhìn hơi có hương vị “sống nương tựa lẫn nhau”.
Sau khi ăn xong, tất nhiên là Kiều Diệc Khê đi theo cậu đánh vài ván, lại xem TV, đã đến buổi tối.
Cô lẹt xẹt chạy vào phòng Chu Minh Tự, hỏi cậu: “Hai chúng ta buổi tối ăn gì?”
Cậu không nhúc nhích xem di động, ngón tay xẹt qua màn hình, “Tôi đang chọn.”
Cô cũng đi qua đó nhìn, phát hiện ra đây là một tiệm thức ăn Thái Lan rất nổi tiếng, giá cả không rẻ lắm, đôi mắt của vị công tử này chớp cũng không chớp mà đặt hai con cua biển lớn.
Cậu nghiêng đầu, “Có gì không ăn không?”
Cô không có món nào không ăn được, cho nên lắc đầu.
Nhân vật của Chu Minh Tự còn treo máy trong trò chơi, không tắt micro, người trong kênh đều có thể nghe rành mạch đoạn đối thoại giữa bọn họ.
Mã Kỳ Thành là người thính tai, lập tức đã kêu lên: “Ây da, hai người lại ăn cùng nhau? Sao nào, bữa tối ánh nến à?”
Chu Minh Tự không để ý đến cậu ta, sau khi đặt hai món thì đưa điện thoại cho Kiều Diệc Khê, “Cậu chọn cái cậu muốn ăn, đặt xong chốt đơn là được.”
Kiều Diệc Khê nhìn thực đơn, tính toán: “Ba mẹ cậu về ăn không? Nếu về thì đặt nhiều món một chút.”
“Không về.”
Cô suy tư một lúc, nghĩ đến gì đó: “Vậy buổi tối về chứ?”
Chu Minh Tự còn chưa nói gì, Mã Kỳ Thành đã tăng thêm âm lượng ồn ào nói: “Sao nào!! Nếu ba mẹ cậu ta không về, đêm nay hai người các cậu chuẩn bị lén lút làm gì sao?!! Mở phòng đánh……”
Kiều Diệc Khê đang muốn giải thích, nhưng thấy cánh tay của Chu Minh Tự vươn ra cầm con chuột, trực tiếp đá Mã Kỳ Thành trong đội ngũ ra ngoài.
Thế giới lập tức trở nên yên tĩnh.
Mã Kỳ Thành:……
Cô không gọi bao nhiêu cho bữa tối, nhưng Chu Minh Tự chọn vài món chính, nên cũng xem như là phong phú.
Hai người ăn trên bàn ăn ngoài phòng khách, chàng trai bỗng nhiên cười một cái.
Giọng mũi nhàn nhạt nhẹ nhàng, như cười lại như không cười.
Cô còn đang đại chiến ba trăm hiệp với xác con cua: “Sao vậy?”
“Không có gì,” cậu dùng muỗng múc gạch cua, “Chỉ cảm thấy chúng ta hơi giống trẻ con lưu giữ (*).”
(*) Trẻ con lưu giữ là những đứa trẻ được ông bà chăm sóc ở quê, vì ba mẹ của chúng đi làm ở thành phố.
Kiều Diệc Khê nghiêm túc suy nghĩ, dù đang bận rộn nhưng vẫn ung dung hỏi cậu: “Có đứa trẻ lưu giữ nào ăn phần của bốn người cho một bữa tối không?”
“……”
Chu Minh Tự nghiêng đầu một cái, “Được, nói không lại cậu.”
Cơm nước xong, Kiều Diệc Khê lại chuẩn bị vào PUBG để tiêu hóa thức ăn.
Mã Kỳ Thành thật vất vả mới vào được đội ngũ, bắt đầu kêu oan.
“Tiểu Mã còn oan hơn Đậu Nga (*), vừa nãy tôi vốn muốn nói —— các cậu chuẩn bị vào phòng ăn gà cả đêm sao?”
(*) Đậu Nga là một nhân vật trong Vở kịch Oan Đậu Nga.
“Tôi thề, tôi thật sự không có ý khác, tôi hiểu hơn ai hết tình hữu nghị thuần khiết bền lâu giữa hai người.”
Phó Thu: “Em Kiều đừng tin cậu ta, cậu ta là lão già thúi rất hư hỏng.”
Một ván kia đánh cũng không tồi, cuối cùng thì bốn người bọn họ đều sống sót, bên đối diện chỉ còn lại một người.
Người còn sót lại núp phía sau hòn đá, Chu Minh Tự đánh qua đó trước, Kiều Diệc Khê nghĩ thầm dù sao cũng chỉ có một người, cũng đi vòng theo qua kia.
Người ở sau hòn đá chạy một vòng, tìm được đám Chu Minh Tự thì bắt đầu bắn, Kiều Diệc Khê vừa vặn đi sau mông người kia, nhân lúc cậu ta bắn người khác, bắn chết cậu ta.
Cuối cùng trên giao diện thống kê, phía sau tên của cô có danh hiệu “chung kết”. Ý là phát súng cuối cùng là của cô.
Lần đầu tiên cô nhận được vinh quang này.
“Tớ vậy mà là chung kết ……”
Mã Kỳ Thành: “Em Kiều chưa hiểu chuyện đời, một cái danh hiệu chung kết cũng có thể làm cậu ấy vui như vậy.”
Kiều Diệc Khê nghiêng đầu nhìn Chu Minh Tự, giống như đang chờ đợi gì đó.
Chu Minh Tự buồn cười nhìn cô, sau đó gật đầu, “Ừm, lợi hại.”
……
Buổi tối mới nhận được tin nhắn, đêm nay ba Chu mẹ Chu cũng không về.
Cô nhìn Chu Minh Tự không đuổi mình đi, hơn nữa cũng có tính toán để cô ngủ lại đây tối nay, lại yên tâm thoải mái tiếp tục ngồi.
Hôm nay cô ngủ sớm, lúc rạng sáng mơ mơ màng màng đi vào WC, nhìn thấy phòng của Chu Minh Tự còn sáng đèn.
Cậu còn đang chiến đấu.
Mã Kỳ Thành và Phó Thu đã chết, một mình cậu chiến đấu với hai người, cô cầm lòng không đậu đi qua nhìn thêm hai cái, chờ lúc cậu kết thúc mới hỏi.
“Sao cậu còn chưa ngủ?”
Cô gái nhỏ cúi người dựa lại gần, mái tóc dài mềm mại rơi xuống, có vài lọn tóc dừng trên vai cậu.
Khoảng cách như vậy, cậu mơ hồ ngửi được một mùi hương sữa bò ngọt ngào, còn bao bọc một chút hương hoa hồng.
Giọng nói của cô cũng mơ hồ không rõ, buồn ngủ ngáp một cái.
Chu Minh Tự trả lời cô: “Nhanh thôi.”
Cô gật đầu, vô hồn bay về phòng, ngã đầu xuống giường ngủ tiếp.
Qua vài giây, Mã Kỳ Thành ở trong phòng như phản ứng hiểu ra gì đó.
“Phắc, phắc ——”
“Bây giờ là ba giờ đúng không, giọng nói của em Kiều vừa tỉnh có đúng không —— cậu ấy ngủ chung với cậu sao?!”
“A! Chu Minh Tự! Súc sinh ra vẻ đạo mạo này! Cậu vậy mà, cậu vậy mà ——”
Vẻ mặt của Chu Minh Tự vô cảm nhắm mắt lại: “Cậu có thể đừng diễn nhiều kịch không.”
Lại nhàn nhạt nói, “Đánh thêm hai trận nữa, đánh xong không đánh nữa.”
Cuối cùng cậu không trả lời Mã Kỳ Thành, nhưng Mã Kỳ Thành lại tràn đầy tò mò, cho nên một ván kia, Mã Kỳ Thành cố gắng vận dụng thủ đoạn để có được câu trả lời.
Mã Kỳ Thành lúc nhảy qua cửa sổ: “Tự thần, cậu nhìn vụn pha lê này xem, có giống với lúc cậu không trả lời tớ làm lòng tớ vỡ vụn không.”
Mã Kỳ Thành lúc mở thùng thính: “Cậu xem thùng thính bốc khói này, có giống với cả người tớ bốc khói khi không nhận được câu trả lời không.”
Mã Kỳ Thành lúc bên bờ hồ: “Cậu xem cái hồ này có bao nhiêu nước, có giống với nước mắt vừa nhiều vừa đau lòng của tớ không.”
Chu Minh Tự không chịu nỗi quấy nhiễu của cậu, cau mày nói: “Cậu ấy ở nhờ.”
Mã Kỳ Thành không ngừng cố gắng: “Ở nhờ làm gì cố tình ở nhà cậu? Cậu ấy không có bạn bè khác sao? Hơn nữa sao lại chọn lúc ba mẹ cậu không có nhà để ở nhờ? Tình huống như vậy đúng là tồn tại thật sao?”
Phó Thu bỗng nhiên nói: “Ông nội của tôi sống được 95 tuổi.”
Mã Kỳ Thành: “? Ông nội cậu 95 tuổi liên quan gì đến tôi??”
Phó Thu: “Vậy người ta vì sao ở nhờ nhà họ Chu thì có liên quan cái lông gà gì đến cậu??”
Mã Kỳ Thành: “Phắc. Mẹ cậu.”
Rất nhanh sau đó, lòng tò mò của cậu lại cháy lên hừng hực, “Vì sao cậu ấy muốn ở nhờ?”
Chu Minh Tự lời ít ý nhiều: “Sợ.”
Mã Kỳ Thành chợt cười ầm lên: “Ha ha ha ha ha tôi mẹ nó cười chết, chẳng lẽ ở với cậu không đáng sợ sao? Cậu là đàn ông, là đàn ông huyết khí sục sôi vừa thành niên chất lượng tốt! Thân thể mười tám năm bị giam cầm đang vận sức chờ đợi bộc phát! Cậu có chắc là cậu ấy ở với cậu sẽ không sợ hơn??”
Đánh xong một ván, ăn gà, Chu Minh Tự thong thả ung dung lại ý vị sâu xa hỏi cậu, “Dưới loại tình huống này…… Muốn biết đàn ông đích thật huyết khí sục sôi sẽ làm gì không?”
Mã Kỳ Thành nghĩ Chu Minh Tự có phải bộc phát thú tính hay không, nghĩ rằng bản thân sắp chứng kiến sự kiện quan trọng gì, nhiệt huyết sôi trào xoa xoa tay, cảm giác trên dưới toàn thân đều sôi trào sức lực.
Cậu nắm chặt hai bàn tay hò hét: “Muốn!!”
Giây tiếp theo, cậu bị đàn ông đích thật huyết khí sục sôi đá khỏi đội.
??????
///
Giữa trưa ngày tiếp theo, Kiều Diệc Khê vừa ăn xong cơm trưa, nghe tiếng chuông cửa vang lên.
Cô cũng không nghĩ nhiều, bện tóc đi qua mở cửa, cửa vừa