Cậu dám đi ra ngoài, thử xem.
Những lời này quanh quẩn trong phòng nghỉ nhỏ bé, nó cũng bị lây hơi thở mờ ám.
Kiều Diệc Khê cảm thấy bên tai mình hình như có thêm một lớp cách âm, lời nói của cậu không thể nghe rõ, đánh rầm rầm rầm vào màng tai thông qua lớp cách âm đó.
Có lẽ cô bị hôn đến mức choáng rồi, nếu không thì sao có chút ù tai.
Kiều Diệc Khê lắc đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đen như hồ sâu của chàng trai, vừa sửa lại chút manh mối vừa tan thành mây khói.
Cô há miệng thở dốc, chưa nói ra lời nào.
Phắc, dáng vẻ người này phát giận hình như hơi đẹp trai.
Lúc này còn nghĩ loại việc này, có phải cô hết thuốc chữa rồi không.
Dù sao thì, tiếng gõ cửa như muốn hủy diệt đất trời ở bên ngoài ngăn cách với thế giới nhỏ của hai người đã kéo họ về hiện thực.
Giọng nói của Thư Nhiên xuyên qua kính cường lực, giống như mở máy khoan điện phá cửa: “Kiều Diệc Khê, cậu đâu! Nói một câu đi chứ!!”
Kiều Diệc Khê cứ như vậy nhìn cánh cửa lung lay dưới bàn tay Thư Nhiên, mơ hồ một lúc, rồi quay đầu hỏi Chu Minh Tự: “Tớ cần mở cửa chứ?”
Chu Minh Tự: “………………”
Đương nhiên, Thư Nhiên mới không cho bọn họ cơ hội do dự, rất nhanh sau đó, Thư Nhiên không gì không làm được đã lấy được chìa khóa, vặn hai vòng rồi mở cửa ra.
“Kiều Diệc Khê cậu cái đứa câm giết ngàn đao……”
Nói được một nửa, thì dừng lại.
Thư Nhiên chết đứng ở cửa, nhìn Kiều Diệc Khê sau lưng Chu Minh Tự, cảm giác hơi nghẹn ngào.
“Chu, Chu Minh Tự cũng chỗ này à,” Thư Nhiên hơi chột dạ, cảm thấy không khí ở trong hơi đặc biệt, cô híp mắt, “Hai người các cậu, ở bên trong không nói một lời nào, tớ tưởng xảy ra chuyện gì…… Nên mới……”
Thư Nhiên lại chuyển mắt sang Kiều Diệc Khê: “Các cậu ở trong này làm gì?”
Kiều Diệc Khê xoay chuyển đầu óc trống rỗng không rõ sự tình, sau đó máy móc cúi thấp đầu.
“A, di động tớ rớt xuống đất.”
Thư Nhiên dùng vẻ mặt phức tạp nhìn cô nhặt di động: “Di động này rớt xuống mười tám tầng địa ngục?”
Kiều Diệc Khê: ?
“Hai người các cậu người hợp lực nhặt mười phút còn chưa nhặt lên?”
“……”
Ba người cứ đứng ở chỗ này, Thư Nhiên cũng bị loại không khí khó hiểu này lây nhiễm, đứng ở cửa không biết làm thế nào mới phải.
Hai người bọn họ rốt cuộc nói gì ở trong đó, mới làm cho lỗ tai của hai người hồng lên?
Có phải cô quấy rầy bọn họ không?
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gọi vang lên.
Trịnh Hòa như cơn gió xoáy lặn xuống nước rồi chui vào phòng nghỉ: “Chu Minh Tự! Ông đây tìm cậu 500 năm rồi!!”
Chu Minh Tự chuyển động yết hầu, nhìn thấy Trịnh Hòa, cảm giác chân thật mới rõ ràng hơn.
“……”
Trịnh Hòa: “Nhanh nhanh nhanh, tìm cậu có việc mà!”
“Chuyện gì?”
“Đi với tôi trước!” Trịnh Hòa bắt lấy cánh tay cậu rồi kéo cậu ra bên ngoài.
Chu Minh Tự bị Trịnh Hòa lôi đi trước, còn quay đầu lại nhìn thoáng qua Kiều Diệc Khê, đáy mắt như mạch nước ngầm mãnh liệt, trộn lẫn cảm xúc phức tạp.
Kiều Diệc Khê cũng ngửa đầu nhìn cậu rời đi.
“Nhìn cái gì nhìn cái gì,” Thư Nhiên dùng cánh tay chọc chọc cô, “Người cũng đi rồi, còn nhìn gì nữa.”
Đúng là người đã đi rồi, ba giây trước biến mất ở chỗ ngoặt, Kiều Diệc Khê như vừa bước ra từ mộng ảo, cầm di động ngồi trở lại sô pha, vùi vào sô pha thẫn thờ, trong tầm tay còn đặt nửa ly lê hấp Chu Minh Tự đã uống.
Cô cúi đầu nhìn nhìn, màn hình di động không bị vỡ, còn có thể tắt mở máy.
Thư Nhiên đứng bên cạnh nhìn cô: “Sao ngồi xuống rồi? Không đi chơi à? Anh chàng nước ngoài kia đang đợi cậu đấy.”
Kiều Diệc Khê suy nghĩ một lúc: “Không đi nữa.”
Chu Minh Tự cậu ấy vừa rất tức giận…… Hình như bởi vì việc này.
Có lẽ cậu không muốn cô lập đội đi chơi với người bạn kia của Thư Nhiên.
Lần đầu tiên là cứng ngắc bỏ ra hai chữ “Đừng đi”, lần thứ hai thì hay rồi, hiệu suất cực kỳ cao mà đè cô xuống, còn chặn miệng cô ……
Kiều Diệc Khê nâng bàn tay, cọ cọ môi dưới của mình.
Cảm giác tê dại của lúc nãy còn đọng lại, còn mang theo cảm giác nóng bỏng.
Thư Nhiên nhìn cô lại sờ môi mình, lại khoanh tay hỏi: “Cậu bị sốt?”
Kiều Diệc Khê: ?
Thư Nhiên: “Vậy viêm môi?”
Kiều Diệc Khê: ??
“Vậy cậu cứ cách một lúc sờ môi dưới làm gì???”
………………
“Vừa qua mùa đông,” Kiều Diệc Khê ho nhẹ hai tiếng, nói, “Môi hơi khô.”
“Được rồi,” Thư Nhiên miễn cưỡng tiếp nhận lý do này, “Nói trở về đi, vừa nãy cậu và Chu Minh Tự ở trong này làm gì thế?”
Kiều Diệc Khê ánh mắt trốn tránh, không dám nhìn vào mắt Thư Nhiên: “Thì…… Nói chuyện thôi.”
“Nói bậy! Tớ ở bên ngoài nghe một phút, bên trong một tiếng động cũng không có! Giống như không có ai vậy!” Thư Nhiên nghĩ đến thì kỳ lạ, “Sao nào, hai người dùng sóng điện não giao lưu??”
“……”
Có thể nghe được thanh âm mới lạ.
Khi đó Chu Minh Tự đang cố hết sức lấp kín miệng cô.
Thư Nhiên hết hỏi cái này đến hỏi cái khác: “Đúng rồi, cậu ấy có không vui không??”
Lúc này đổi sang Kiều Diệc Khê chiếm thế thượng phong, cô hỏi lại Thư Nhiên: “Cậu cảm thấy thế nào?”
“Tớ cảm thấy…… Có một chút?” Thư Nhiên đẩy bả vai cô, “Tớ hỏi cậu mà, cậu nói đi!”
“Vậy chắc chắn có, mà còn không phải hơi không vui, hình như hơi tức giận.”
Nói xong câu đó, Kiều Diệc Khê giống như hiểu ra cái gì: “Anh chàng nước ngoài này là cậu cố ý sắp xếp??”
“Đúng vậy, để thử Chu Minh Tự có cảm giác với cậu không ―― phải biết rằng, biện pháp tốt nhất để thí nghiệm một người chính là ghen ghét, đàn ông rất thích ăn giấm,” Thư Nhiên nhướng mày, “Bất kể là thích cậu, hay là thích cậu mà không tự biết, thì gặp tình huống này đều ghen, ghen xong thì phát hiện tâm tư của mình.”
Thư Nhiên thỏa mãn than thở: “Thế nào, tớ rất thông minh chứ? Cái kế hoạch này tớ đã chuẩn bị rất lâu đó, suýt chút nữa làm tớ mệt chết.”
Kiều Diệc Khê chống bàn tay lên mặt ngây ngốc.
Hèn gì lúc cô cùng đụng vào người kia thì Chu Minh Tự bắt đầu ho, cô còn tưởng bởi vì chuyển mùa nên cậu bị cảm……
“Nếu rõ ràng ghen tị, vậy chứng minh cậu ấy để ý cậu,” màu mắt của Thư Nhiên bỗng trở nên gian xảo, “Đó là có ý với cậu.”
Hôn cũng hôn rồi…… Hẳn là không đến mức một chút ý tứ với cô cũng không có.
Kiều Diệc Khê nhẹ nhàng cắn môi, nghĩ đến ánh mắt lúc cậu buông cô ra, rõ ràng là bị kích thích đến mức không được, nhưng lúc môi chạm môi, ngoại trừ va chạm hung mãnh giống như ban đầu, cậu luôn ôn nhu khắc chế.
Trong lòng cô bỗng nhiên có hơi nước không biết từ đâu đến.
Thích người hình như cũng thích mình.
Giống như lăn một vòng trên cỏ mùa xuân, cuộn mình dưới cây anh đào phơi ánh nắng ấm áp.
Thư Nhiên đứng dậy: “Được, tớ đi vệ sinh trước, tự cậu nghĩ lại đi.”
“Được.”
Thư Nhiên đi chưa được bao lâu, lại có người đến gần phòng nghỉ.
Cô ngẩng đầu vừa nhìn, là Giang Tuyết đã không gặp một khoảng thời gian.
Giang Tuyết dùng ánh mắt kiểm tra phòng một vòng, sau đó ngồi bên cạnh Kiều Diệc Khê, hỏi cô: “Chu Minh Tự đâu?”
“Bị bạn kéo đi có việc,” Kiều Diệc Khê ngẩng đầu, “Cậu tìm cậu ấy có việc?”
Đôi mắt to tròn của Giang Tuyết đảo một vòng, nhẹ nhàng nhún vai: “Không có, thì…… Hỏi một chút.”
Kiều Diệc Khê gật đầu.
Một lúc sau, Giang Tuyết lại hỏi cô: “Chu Minh Tự hôm nay…… có đi nhảy với cô gái khác không?”
Kiều Diệc Khê: “Sao?”
“Thì, muốn hỏi cậu ấy có bạn gái không,” Giang Tuyết mở to mắt, dáng vẻ rất chú ý lo lắng, “Cậu ấy không có chứ?”
Nói đến phần này, Kiều Diệc Khê cho dù không dùng não nghĩ, cũng biết ý ngầm của Giang Tuyết.
Một cô gái vô duyên vô cớ hỏi chàng trai có bạn gái không, cả đôi mắt đều viết đầy “Cậu tốt nhất nói với tôi là không có”, còn có thể vì lý do gì chứ.
Kiều Diệc Khê ho khan một tiếng: “Trước mắt không có.”
“Lần trước tớ thêm WeChat cậu ấy, nhưng cậu ấy không đồng ý tớ,” Giang Tuyết tới gần Kiều Diệc Khê, “Cậu có thể nói giúp tớ với cậu ấy một tiếng chứ?”
Kiều Diệc Khê sửng sốt: “Cậu lấy đâu ra số WeChat cậu ấy?”
“Tìm người khác,” Giang Tuyết cười cười, “Cậu ấy không thích chủ động, cũng chỉ có tớ chủ động.”
Kiều Diệc Khê nghĩ đến người “không thích chủ động” trong miệng Giang Tuyết, vừa nãy còn rất chủ động đè cô lên cửa……
Giang Tuyết ở bên cạnh Kiều Diệc Khê, bắt đầu nhớ lại: “Lúc bắt đầu tớ cảm thấy cậu ấy rất lợi hại, sau đó cảm thấy cậu ấy không chỉ lợi hại mà còn rất khiêm tốn, lại có chủ trương của bản thân, huống hồ còn đẹp trai như vậy.”
Kiều Diệc Khê: “Cho nên thích cậu ấy trong lúc quan sát?”
“Đúng vậy, người như vậy, rất khó không thích.”
“Trùng hợp,” Kiều Diệc Khê nghiêng đầu, “Tớ cũng thích cậu ấy.”
……
Giang Tuyết trợn mắt nhìn cô: “Cậu, sao……”
“Không phải cậu nói sao, rất khó không thích cậu ấy,” Kiều Diệc Khê cười cười, “Tớ cũng không ngoại lệ.”
Giang Tuyết bị dọa một lúc lâu, lúc này mới nhìn cô: “Trước đó tớ thấy cậu còn…… Sao bỗng nhiên……”
“Mặc kệ vậy,” Giang Tuyết lại nói, “Nếu nói như vậy, vậy chúng ta cạnh tranh công bằng đi!”
Kiều Diệc Khê nhìn cô gái đứng lên.
Giang Tuyết: “Vậy chuyện này không phiền cậu nữa, tớ đổi người thu thập tình báo đây.”
Nói xong, Giang Tuyết vẫy tay tạm biệt cô, rồi rời khỏi phòng nghỉ.
Nghĩ như vậy, tính cách của Giang Tuyết không tệ, bình dị gần gũi, diện mạo cũng không tệ, làm người rộng rãi, thật ra còn dễ khiến người khác thích.
Kiều Diệc Khê nhận ra cảm giác nguy hiểm.
Đặc biệt là sau khi cô ấy nói câu “Cạnh tranh công bằng”.
///
Sư việc bên Kiều Diệc Khê thì không nhanh không chậm trôi qua trong việc trò chuyện chơi đùa, bên Chu Minh Tự thì không nhẹ nhàng như vậy.
Cậu đầu tiên đã bị Trịnh Hòa kéo đi chơi một ván trò chơi, sau khi trò chơi kết thúc thì cậu nhìn Trịnh Hòa: “Cậu kéo ông đây tới đây là vì cái này?”
Lãng phí thời gian quý giá của cậu như vậy, đang dầu sôi lửa bỏng, vậy mà chỉ vì ba người rơi xuống đất thành hộp mà chơi bốn ván, để cậu dẫn đi ăn gà??
“Không được sao?” Trịnh Hòa lẩm bẩm, “Lấy giao tình của chúng ta mà nói, chiếm dụng thời gian hôm nay của cậu cũng không được sao?”
Chu Minh Tự lời ít ý nhiều: “Không được.”
Dừng một chút lại nói: “Cậu biết cậu chậm trễ bao nhiêu không?”
Cậu vừa hôn người ta xong, kết quả một câu cũng chưa kịp nói đã bị lôi đi, Kiều Diệc Khê sẽ nghĩ cậu thế nào?
Lỡ như lại nghĩ cậu là tên biến thái bị lửa dục thiêu đốt thì sao?
Dựa trên kinh nghiệm trước đó, cũng không phải không có khả năng này.
“Đánh thêm một trận thì tôi đi đấy,” Chu Minh Tự nói, “Hôm nay có chuyện quan trọng, không thể lãng phí ở chỗ này với cậu.”
Trịnh Hòa: “Yo, cậu còn biết hôm nay phải đi quét mặt kích hoạt trận chung kết sao?”
Chu Minh Tự: ?
“Cái gì?”
“Cái gì là cái gì?” Trịnh Hòa nâng giọng lên, “Không phải tuần trước Mã Kỳ Thành nói rồi sao, nói cậu tháng sau thi chung kết, nhưng phải đi quét mặt lưu trữ, là loại khá long trọng, còn cần mặc áo sơmi trắng ―― Sao nào. Hôm nay cậu mặc áo sơmi trắng không phải vì chuyện này sao??”
Chu Minh Tự: “…… Tôi quên rồi.”
Cậu thật sự quên rồi.
Gần đây bận như vậy, loại việc nhỏ này không ai nhắc cậu đương nhiên không nhớ, sơ mi trắng chỉ là lúc ra cửa tùy tay thay đổi.
“Quên rồi cũng không sao, bây giờ không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, chút nữa chúng ta ngồi xe qua đó, cũng không xa, hai mươi mấy phút là có thể giải quyết xong,” Trịnh Hòa nói, “Sắp xếp rõ ràng cho cậu rồi đấy.”
Chu Minh Tự nhíu mày: “Sao cậu không nói sớm?”
Hại kế hoạch của cậu bị phá đám, trong nháy mắt còn có nhiều việc phải làm như vậy.
Trịnh Hòa rõ ràng cảm thấy mình giúp người ta mà còn bị mắng ngược lại: ???
Sau đó Chu Minh Tự kết thúc sớm trận đó, mang theo giấy chứng nhận đi đến chỗ lưu trữ trước.
Trịnh Hòa đứng bên cạnh cậu không hiểu đầu cua tai nheo: “Lúc này mới 3 giờ chiều, cậu gấp cái gì? Hôm nay có việc nước khẩn cấp chờ cậu về xử lý sao?”
“Tóm lại là có việc.” Chu Minh Tự lười nhiều lời với Trịnh Hòa.
Kiều Diệc Khê còn một mình ở vũ hội, đừng nói việc nghĩ thế nào để giải thích, lỡ như lại tạo một đội chơi trò chơi với