“Ai, ai muốn thêm một lần với anh,” Kiều Diệc Khê ý thức được người này vừa nói gì đó, cô lập tức che miệng cọ vào khóe môi, “Anh nằm mơ!”
Một lúc sau, nhìn ánh mắt hứng thú của chàng trai, nhớ lại lúc nãy cậu lăn lộn cô quá mệt mỏi, cứ như 500 năm chưa nếm mùi hôn vậy.
Không khỏi mắng: “Lưu manh! Khốn kiếp! Cầm thú!”
Cô khinh!
Chu Minh Tự khoanh tay, nhướng mày: “Sao không mắng tiếp?”
“……”
“Đã không có từ có thể hình dung sự không biết xấu hổ của anh nữa,” Kiều Diệc Khê lặp lại, tặng cậu một cái nhìn kiên định, “Không có.”
“Phải không,” cậu vờ như bất ngờ nâng mí mắt, “Anh còn thấy em rất thích thú.”
“…… Em thích thú cái đầu anh!”
Cô trừng mắt với cậu, tóm lấy cái nón rồi đè hết lên đầu cậu, sau đó xoay người căng da đầu đi về trước.
Cô nên sớm biết người này là người ngoài lạnh trong nóng, ngày thường thì giả vờ thanh tâm quả dục tam tòng tứ đức thanh niên năm tốt, trên thực tế sau khi nếm được chuyện nào đó, đều…… Không biết xấu hổ so với bất kỳ ai.
Chu Minh Tự chỉnh lại nón trên đỉnh đầu, hài lòng ngẫm nghĩ vài giây, rồi đứng lên đuổi theo Kiều Diệc Khê.
Cô đi phía trước mua nước, vừa cầm bình nước khoáng trên tay thì bị người khác vỗ vỗ vai phải.
Cô giật mình, theo bản năng cắn môi, giọng cảnh cáo: “Chỗ này có người, anh đừng làm bậy.”
Đứng bên tay phải cô, là chàng trai vốn muốn hỏi đường: “……”
“Cái kia, ngại quá, xin hỏi lối thoát C nên đi hướng nào?”
Nghe được giọng nói xa lạ, Kiều Diệc Khê quay đầu nhìn thấy một gương mặt hoàn toàn xa lạ, có người tìm cô hỏi đường.
…… Bây giờ cô đã phản xạ có điều kiện, lúc bị vỗ vai đều cảm thấy Chu Minh Tự có mưu đồ gây rối.
Kiều Diệc Khê vì che giấu nên ho hai tiếng: “Ừ, cái kia, tôi cũng là lần đầu tiên tới đây, không rõ lắm, cậu hỏi người khác đi.”
Ông chủ nhìn không nỗi nữa nên chỉ đường: “Đi thẳng năm trăm mét quẹo phải.”
“Được, cảm ơn!”
Tiễn đi chàng trai hỏi đường, Kiều Diệc Khê vặn bình nước, ngơ ngác uống hai ngụm, Chu Minh Tự đứng phía sau cô mà cô cũng chưa phát hiện.
Chợt có giọng nói nghi hoặc truyền từ phía sau cô: “Còn chưa nhìn đủ?”
Kiều Diệc Khê bị sặc, khụ khụ hai tiếng: “Sao anh đi đường không có tiếng động?”
“Anh phải có tếng động thì không chậm trễ em nhìn người khác?” Chu Minh Tự nhíu mày, bắt đầu tra hộ khẩu, “Người nọ là ai? Tìm em làm gì? Làm quen em? Em trả lời rồi? Còn luyến tiếc?”
Kiều Diệc Khê: ???
Đây là hỏi cái gì thế??
“Em không nhìn cậu ấy, đang xem biển báo, em vô duyên vô cớ nhìn người hỏi đường làm gì……”
Lời nói còn chưa dứt, Kiều Diệc Khê nghĩ đến cái gì đó, chợt ngừng lại.
Chu Minh Tự nhìn cô.
Kiều Diệc Khê giảo hoạt liếm môi, chỉ vào cậu: “Anh.”
Chu Minh Tự: ?
Kiều Diệc Khê lại chỉ chỉ về trước, xoay chuyển tròng mắt: “Nón.”
Chu Minh Tự khó hiểu giơ tay, sờ vào nón của mình, vẽ ra một chữ xuyên (*) giữa chân mày.
(*) Xuyên: nguyên văn là 川, chỉ việc nhíu chặt mày.
Cô gái híp mắt để lộ một loạt những chiếc răng trắng, chậm rì rì nói hết lời: “Xanh.”
Anh, nón, xanh.
……??
Bởi vì có sự giải thích của cô nên Chu Minh Tự thở phào nhẹ nhõm, giây tiếp theo, bụp, cậu bị bạn gái vồ lấy cái nón.
Cậu muốn vươn tay véo má cô, nhưng bị cô phát hiện trước, cô che mặt tránh ra.
Mặt mày của cô gái tràn đầy sự đắc ý sau trò đùa dai, cười đến chói mắt, còn ôn nhu hơn ánh trăng, còn sáng hơn sao.
Chu Minh Tự sửng sốt một giây, nhận mệnh gật đầu, đuổi theo cô.
Được rồi, đáng bị cậu ăn sạch sẽ.
///
Ngày thứ sáu, câu lạc bộ trượt ván nhận được một lời mời biểu diễn từ bên ngoài, thù lao khá khả quan, một lần một ngàn tệ.
Trưởng nhóm tính toán trong lòng một ngàn tệ đủ để mọi người ăn một bữa no nê, nên đã đồng ý lời mời biểu diễn này.
Trưởng nhóm chọn năm người tham gia buổi biểu diễn lần này, cùng loại hình thức với tiết mục đón tân sinh viên vào ngày đó, một người biểu diễn tiếp một người, nhưng giữa phần trình diễn của mọi người lại có chút liên hệ.
Kiều Diệc Khê tự nhiên được chọn biểu diễn.
Ngoại trừ năm người biểu diễn, vài người khác cũng được yêu cầu đến hiện trường để phụ trách một chút việc vặt và bố trí sân khấu.
Bởi vì Kiều Diệc Khê không có tiết học vào ngày đó, cho nên tham gia trang trí với mọi người vào buổi sáng, sau khi dựng lều, bọn họ gọi cơm hộp rồi ăn một bữa trưa.
Vừa ăn xong, Kiều Diệc Khê vừa ngậm ống hút hút Coca vừa gửi tin nhắn cho Chu Minh Tự, bỗng nhiên bị gọi một tiếng.
Trưởng nhóm vừa vội vàng kiểm lại đồ vật vừa nói: “Có hai cô gái nào rảnh bây giờ không? Chúng ta phải đến tiểu khu đối diện lấy hai cái bảng neon.”
Có người hỏi: “Sao chúng ta còn có bảng neon?”
“Treo bên cạnh, đẹp mà.” Trưởng nhóm nói.
“Vậy vì sao một hai phải là con gái đi?”
“Chủ tiệm đó là nữ, ở nhà một mình,” trưởng nhóm nói, “Tôi nghĩ có con gái thì ưu tiên để con gái đi thôi, không có thì tôi đi.”
Kiều Diệc Khê lắc lắc chai Coca rỗng, đứng dậy nói: “Em rảnh, có thể đi.”
Một cô gái khác tên Đào Đào giơ tay: “Em cũng rảnh, em đi với Kiều Kiều vậy.”
Trưởng nhóm gật đầu: “Được.”
Lại có ban cán sự trong nhóm hỏi: “Nhà chủ tiệm an toàn không? Hai cô gái đi có ổn không?”
“An toàn muốn chết, đó là bạn của bạn của chị tôi, yên tâm đi.”
Sau khi tiêm một mũi an thần thì hai cô đặt điện thoại lên bàn.
“Có cần mang theo di động không?”
“Không cần, đi một lúc là về, mang di động còn phải đeo ba lô, vừa không tiện còn phải ôm bảng.” Kiều Diệc Khê nói.
Hôm nay cô mặc đồ không có túi tiền.
“Được rồi được rồi, chúng ta đi nhanh đi,” sau đó Đào Đào kéo cánh tay cô, “Tớ còn phải về gọi điện thoại cho bạn trai nữa.”
Kiều Diệc Khê nhướng mày.
Làm như ai không có bạn trai vậy.
Cô bấm mở khung thoại của Chu Minh Tự: “Bây giờ em phải đi lấy đồ, anh chờ một lát, trở về lại nói với anh.”
Sau khi gửi đoạn ghi âm thoại, hai cô gái lên đường, rất nhanh đã đi vào tiểu khu, biển số chỗ này rất dễ tìm, chỉ một lúc mà các cô đã tìm được lầu 5 tòa 8, sau đó lấy hai cái bảng neon.
Sau khi thanh toán xong, các cô ôm bảng đi vào thang máy.
Thoạt nhìn hết thảy đều rất thuận lợi.
Sau khi vào thang máy, các cô đặt bảng neon sang một bên, bấm chọn lầu một, đóng cửa lại.
Bởi vì Kiều Diệc Khê còn chờ trở về nói chuyện với Chu minh trong giờ nghỉ ít ỏi, cô ngẩng đầu nhìn số tầng lầu thay đổi, hy vọng nhanh đến lầu một.
Lúc đến lầu ba, toàn bộ thang máy bỗng nhiên ngừng lại, như bị đứt điện, đèn hiện số tầng đen sì, đèn trong thang máy cũng tắt, xung quanh lập tức rơi vào bóng tối.
Bên trong thang máy chỉ có hai cô, bất kể cô gái nhỏ nào gặp trường hợp này, đặc biệt là dừng lại đột ngột, đa phần sẽ có tiếng thét chói tai của các cô ấy.
Kiều Diệc Khê che miệng lại, cảm giác trong đầu có sợi dây đàn, bặc một tiếng rồi đứt ra.
Màn đêm chân thật ngay trước mặt lại dường như không chân thật, cô còn ôm một chút hy vọng xa vời xòe năm ngón tay trước mặt mình.
Không nhìn thấy, bóng đêm thăm thẳm bao vây cô, giống một có bàn tay bắt lấy trái tim cô rồi tùy ý đè xuống, có một khoảnh khắc, cô còn cảm thấy bản thân không có cách nào để hít thở.
Một trong những điểm trí mạng của cô là sợ tối, lúc này chỉ cảm thấy cả người lạnh sống lưng, cổ họng khô rát.
Tim ngừng đập ở cổ họng, giống như ngay sau đó sẽ nhảy khỏi cơ thể.
Các cô bị treo ở tầng ba, tuy dưới chân còn đạp lên sàn nhà, nhưng chỗ sâu lại là treo lơ lửng.
Hoàn cảnh xa lạ, đen sì, quanh người không một ai bầu bạn.
Đào Đào che lỗ tai rúc vào một bên, hơn nửa ngày mới run rẩy mở miệng hỏi: “Cúp điện sao?”
“Hình như là vậy.”
Kiều Diệc Khê đỡ lấy tay vịn bên cạnh, trong hoàn cảnh vô cùng xa lạ còn có tiếng lòng rối loạn của cô, khủng hoảng và bất lực xâm nhập vào cơ thể, cô còn cảm thấy chân đang run rẩy.
Thật đáng sợ.
Mà ngay cả điện thoại các cô cũng không mang theo.
Nên nhờ xin giúp đỡ thế nào đây?
Đào Đào ở bên cạnh còn tệ hơn cô, tiếng nói mang theo giọng nghẹn ngào.
“Làm sao bây giờ, chúng ta sẽ không sao chứ? Sao bỗng nhiên cúp điện chứ?!” Cô che lại hai mắt mình, la lớn, “Có ai nghe thấy không? Cứu mạng, cứu mạng! Thang máy cúp điện!”
Tất nhiên không ai trả lời.
“Kêu cứu ở đây cũng vô dụng, người trong phòng vốn không nghe được, giữ lại chút sức đi.” Kiều Diệc Khê ép bản thân bình tĩnh, sờ soạng vào bảng điều khiển thang máy trong bóng đêm dày đặc, “Được…… Hình như có kêu cứu khẩn cấp.”
Giọng nói của cô cũng đang run rẩy, nhưng chỉ có thể cố gắng ổn định tâm trạng.
Hết cách, Đào Đào đã hỏng vì sợ, lúc này cô cần thanh tỉnh, nếu không sự việc chỉ càng tệ hơn.
Tuy sợ hãi chiếm lấy tâm trí làm cho cô run rẩy, giọng nói cũng như sóng đánh làm cho lồng ngực phập phồng theo, nhưng cô vẫn đè ép huyệt Thái Dương với ý định đứng dậy.
“Kêu cứu thế nào đây,” Đào Đào bị dọa đến mức rơi lệ, “Ấn cái gì? Chúng ta vốn không nhìn thấy!”
Kiều Diệc Khê bóp bàn tay mình, để bản thân cô duy trì trấn định trong sự đau đớn: “Còn có đèn mà…… Giơ lên xem có thể chiếu sáng không.”
Tuy không biết đến cuối cùng liệu người quản lý thang máy có tới không.
Hoàn cảnh lạ lẫm làm tất cả chưa kịp chuẩn bị, với sự phóng đại gấp đôi làm tất cả mọi người sợ hãi và bất an.
Đào Đào nghe cô nhắc đến đèn, lúc này mới dự định đi về phía cô: “Được…… Tớ giúp cậu nhấc đèn lên.”
Kết quả chưa nhúc nhích được hai bước, Đào Đào còn chưa lấy được đèn mà thang máy đã lắc lư hai cái bởi vì trọng lượng.
Dưới chân trống không, các cô không biết dưới kia sâu cỡ nào, lỡ như rơi xuống……
Đào Đào sợ tới mức lập tức gào khóc: “Đừng để tớ sợ, cầu xin mà……”
Kiều Diệc Khê cố nén không khoẻ trong lòng, đón lấy cái đèn Đào Đào đưa qua rồi bấm vào bảng điều khiển.
May mắn thay đèn còn xài tốt, mở ra là có thể chiếu sáng, tuy không phải rất sáng, nhưng có thể nhìn thấy phím gọi khẩn cấp.
Kiều Diệc Khê dùng sức ấn vài cái, lại bóp vào bàn tay mình, dựa vào bên cạnh, tự nói với bản thân nhất định phải bình tĩnh.
Đào Đào đã khóc tới mức có chút khàn khàn: “Sẽ có người tới sao?”
“Có lẽ,” Kiều Diệc Khê không xác định, cô cắn chặt răng, “Sẽ như vậy.”
Bóng tối vô hạn phóng lớn tất cả cảm giác, mạch máu của cô cuồn cuộn đấu đá lung tung mọi nơi, mạch đập nhảy thình thịch.
Tuy đã mở đèn, nhưng bóng tối vẫn bám lấy hai cô gái, họ ngồi đối diện nhau, mờ mịt thẫn thờ lại sợ hãi, Đào Đào bắt lấy tay áo khóc, Kiều Diệc Khê nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Nếu Chu Minh Tự ở đây…… Thì tốt rồi.
Nhưng có lẽ bây giờ cậu đang huấn luyện, ngay cả cô đang trải qua việc gì cũng không hề biết. Cô nên nói cho cậu chứ? Liệu có phải chỉ làm cậu tăng thêm ưu phiền hay không?
Cô ôm đầu gối ngồi chờ, may mắn là không bao lâu sau đã có nhân viên quản lý đi tới.
Người kia đứng bên ngoài gõ cửa thang máy: “Có ai không?”
“Có người ―― có người!” Đào Đào dùng hết sức hô to, “Hai người!”
Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa cứu viện.
Có người tới, Kiều Diệc Khê cuối cùng cũng yên tâm hơn, tập trung lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài.
Dưới sự đồng tâm hiệp lực của mọi người, rốt cuộc cửa cũng được mở ra.
Kiều Diệc Khê vươn tay chắn ánh nắng, đỡ cửa thang máy bước ra ngoài.
Bất đắc dĩ căng thẳng trong một khoảng thời gian dài, thân thể đã không còn bao nhiêu sức lực, trong khoảnh khắc bước ra ngoài, chân cô mềm oặt, lảo đảo suýt chút nữa ngã sang bên cạnh.
Có một người chạy đến trước mặt cô từ trong đám người hóng chuyện, một giây trước khi cô sắp ngã thì ôm cô vào lòng.
Chóp mũi quanh quẩn mùi hương cực kỳ thoải mái, hương chanh sạch sẽ.
Cô nghĩ cô bị ảo giác, nếu không sao có thể cảm thấy giống như vòng tay của Chu Minh Tự.
Chàng trai chống cằm lên đỉnh đầu cô, đôi tay chặt chẽ ôm lấy cô, từ trong lồng ngực truyền ra một tiếng thở thật dài ――
“Em làm anh sợ muốn chết.”
Giọng nói của cậu cực kỳ bất ổn, giống như vừa trải qua một khoảng thời gian lo lắng hoảng sợ thật lâu.
Kỳ lạ, cậu hẳn là…… Không sợ việc gì mới đúng.
Chu Minh Tự thấy cô không nói lời nào, lại sờ sờ gáy cô, cậu hỏi: “Có sao không?”
Kiều Diệc Khê lắc đầu, cô không còn hơi sức để ngẩng đầu, chỉ nhỏ giọng hỏi cậu: “Sao anh lại tới đây?”
“Em không trả lời tin nhắn anh lâu như vậy, anh mới gọi điện thoại qua, là bạn em bắt máy, nói đi vào tiểu khu xem giúp anh, kết quả đi vào thì nghe có người nói trong tiểu khu cúp điện.” Cậu nói, “Theo lý mà nói thì em nên đi ra rồi, nhưng tiểu khu đang cúp điện, anh lo em bị nhốt trong thang máy nên lập tức tới đây.”
Cậu nói rất bình thản, nhưng hơn mười phút mới xuất hiện ở chỗ này, sự nôn nóng và vội vàng đó có lẽ cô không thể tưởng tượng được.
Tóm lại là ngực cậu đến bây giờ vẫn còn phập phồng.
Kiều Diệc Khê nghĩ thầm, thật kỳ lạ, vừa nãy không có ai để dựa vào, cho nên kiên cường chống lại mọi việc cũng thấy khỏe. Nhưng bây giờ cậu tới rồi, cô bỗng cảm thấy những cảm xúc yếu ớt đó không ngừng ập tới.
Có lẽ bởi vì có cậu ở đây, cô mới có thể thả lỏng tránh trong lòng ngực cậu, không cần tỏ vẻ kiên cường như vậy.
Kiều Diệc Khê bắt lấy cổ tay cậu, từ từ nghĩ lại mà thấy sợ, híp mắt nhỏ giọng nói: “Quá dọa người.”
“Không sao,” Chu Minh Tự vỗ lưng cô, từ từ trấn an, “Có anh ở đây.”
Bây giờ người ở bên cạnh, mới dám sợ hãi, mới dám tủi thân.
Cô chôn trong lòng ngực cậu, giọng nói buồn buồn: “Em sợ suýt chút nữa không gặp được anh.”
Chu Minh Tự cau mày, ngón tay mơn trớn vết hằn trên bàn tay cô, mày nhíu càng sâu.
Có lẽ vì cô ép bản thân bình tĩnh mới tự xuống tay tàn nhẫn như thế này.
Cậu thậm chí có thể nghĩ đến dáng vẻ một mình cô đứng bên trong, vừa véo bản thân vừa nghĩ cách thoát.
“Sẽ không không gặp được,” cậu chậm rãi vuốt tóc cô hết lần này đến lần khác, “Không phải ổn rồi sao?”
Đứng thả lỏng một lúc lâu, Kiều Diệc Khê mới cảm nhìn đỡ hơn rất nhiều.
Cô ngẩng đầu: “Khi nào anh đi?”
“Đi đâu?”
“Huấn luyện.”
“Em muốn anh bên cạnh em thì anh không đi nữa,” cậu nói, “Một buổi trưa mà thôi.”
Kiều Diệc Khê: “Vậy anh đến đây chẳng phải đã bỏ lỡ huấn luyện?”
Chu Minh Tự hỏi lại: “Em cũng như vậy anh còn có tâm tư huấn luyện?”
“…… Ừm.”
Lại ổn định tâm trạng thêm một lúc, Kiều Diệc Khê chui ra từ ngực Chu Minh Tự, cô vỗ vỗ quần áo nói: “Em ổn rồi, chút nữa phải biểu diễn, em phải nhanh chóng sửa soạn lại.”
Mà ở bên cạnh, Đào Đào đang gọi điện thoại với bạn trai.
Bởi vì cầu thang trống trải, bọn họ có thể nghe rõ giọng của bạn trai cô ấy ở đầu dây bên kia.
Chàng trai bên kia lạnh lùng hơn rất nhiều.
“Em đừng suốt ngày khóc lóc, luôn có người thỉnh thoảng gặp phải loại chuyện như thang máy cúp điện. Khóc thì có thể giải quyết chuyện gì, đời người vốn đã rất vất vả.”
“Chút nữa đi, anh bận xong lại nói tiếp, em đến dưới ký túc xá anh chờ anh.”
Đào Đào một người rúc vào bên hông bậc thang, ánh sáng kéo cái bóng của cô thật dài.
Môi cô còn tái nhợt, trên má còn đọng lại nước mắt, nghe mấy lời nói không có độ ấm này, buồn cười nghĩ vì sao cô muốn yêu đương.
Cô mở miệng nói