04. / Ăn tôi. /
—— Nếu như tôi nói... Tôi nghiêm túc thì sao.
Lời này trọng lượng không nhẹ, nhưng cũng không nặng.
Hướng Mộc mím môi đờ ra nhìn ngăn kéo ở trước mặt.
Cô nghĩ, nếu như cô còn là cô lúc năm nhất, còn chưa trải qua bạn trai cũ như Đinh Huyền, thì lúc đối mặt với bốn chữ "lãng tử quay đầu" sẽ dâng trào lên ý nghĩ tình yêu mới mẻ nhất định đã vượt qua tất cả, không quan tâm tất cả những chuyện khác mà đi tin tưởng nó và tức khắc đi vào.
Không có ai không hi vọng mình là đặc biệt.
Không có ai không thích mình là đặc biệt.
Không có cô gái nào không đi chinh phục tìm kiếm cuộc sống quần áo lụa là, muốn nhận được thành tựu và cảm giác thỏa mãn như vậy.
Nhưng... Có vết xe đổ như Đinh Huyền, nói cô không sợ thì cũng là không thể.
Cô bây giờ đã không có cách nào để đơn giản tin con trai có thể nhanh như vậy hồi tâm, dù sao thì trước đó Đinh Huyền còn đang bên cô, cũng đưa ra lời thề son sắt bảo đảm xóa WeChat của tất cả các cô gái khác, mà cô cũng tin chuyện đó.
Sau đó mới biết anh ta có rất nhiều số WeChat.
Cho nên Hướng Mộc cuối cùng vẫn còn xoay chuyển con ngươi, không nói gì.
Thư Úy anh... Không biết điều kiện tốt hơn Đinh Huyền biết bao, chỉ là ở cửa trường học chờ cô tan học cũng đã nhận được vô số lần bắt chuyện, anh ấy phải đối mặt với hấp dẫn, ước chừng so với Đinh Huyền còn nhiều hơn nhiều.
Cô đã không dám đơn giản hay qua loa bằng bất cứ giá nào nữa.
Trong xe xảy ra trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Thư Úy mở miệng trước.
"Dù cho không muốn đồng ý tôi thì cũng không cần thiết bày ra loại sắc mặt đau khổ này chứ?" Anh cười, "Làm như tôi sử dụng bạo lực lạnh gì với em vậy."
Hướng Mộc mím môi.
"Bị tôi thích rất đau khổ?"
Cô còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy Thư Úy tự nói, "Cũng không nên như vậy, tôi thấy em cũng không ghét dáng vẻ của tôi."
"..."
Hình như Thư Úy không cần cô lập tức đưa ra trả lời, điều này làm cô cảm thấy dễ dàng một ít.
Quên đi, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, cứ thuận theo tự nhiên đi.
Hướng Mộc nhìn trước mặt: "Đi đâu?"
"Ăn cơm."
"Tôi vừa mới ăn rồi."
"Vậy ăn thêm một bữa nữa."
"..."
Cứ như vậy, Hướng Mộc đã ăn cơm trưa lại bị Thư Úy dẫn tới quán ăn.
Cô vốn tưởng là hai người ăn cơm, không ngờ tới mấy người bạn anh đã ở trong phòng.
Vậy mà anh lại dẫn cô đến gặp bạn bè của mình sao?
Hướng Mộc hơi ngơ ngác, cô còn chưa kịp nghĩ cái gì đã bị giọng nói hoảng sợ của Hà Lễ cắt ngang: "Đúng đúng đúng, chính là cô, chúng ta đã gặp qua trên xe lửa, còn nhớ không?"
Hướng Mộc nhìn chằm chằm anh ta một lúc, sau đó thành thật trả lời: "Không nhớ rõ... Gặp qua lúc nào?"
"Ngày đó trên xe lửa, Thư Úy ngồi đối diện cô nhưng ngồi sai chỗ, sau đó đổi sang chỗ bên cạnh ấy," Hà Lễ nói, "Tôi và anh ta ngồi cùng nhau mà!"
Cô nhớ lại một lúc lâu, lúc này mới tỉnh ngộ bàn nhìn về phía Thư Úy: "Thì ra ngày đó ngồi đối diện chính là anh, hèn gì tôi thấy quen mắt đến thế."
Thư Úy: "........."
Hà Lễ cười rụng đầu: "Tôi con mẹ nó chứ! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha hóa ra cô không nhận ra sao? Anh ta ngồi đối diện cô lâu như vậy, cô ngay cả mặt cũng không nhớ kỹ!"
Lại đặt tay lên vai Thư Úy, "Lần đầu ha, tổng giám đốc Thư."
Thư Úy nghẹn một lát, cuối cùng xoa bóp chân mày nói: "Ăn cơm đi."
Hà Lễ nói không sai, anh là lần đầu tiên không có cảm giác tồn tại như thế ở trước một cô gái, muốn lấy WeChat thì bị xem là kiếm thêm thu nhập, ở chỗ đối diện đợi người ta mười phút mà ngay cả mặt người ta cũng không nhớ kỹ.
Quang minh chính đại theo đuổi được hơn một tuần lễ thì ngay cả tay mà người ta cũng không cho anh nắm một chút, vừa nãy còn nói đùa chút gì mà —— bảo anh đừng đến tìm cô nữa?
Này nếu đổi thành cô gái khác thì anh vốn đã không cần chủ động đi đón đưa, thậm chí đến ngón tay cũng không cong một chút nào thì các cô đã chủ động sáp lại rồi.
Thật là khó theo đuổi.
Quá khó khăn.
Thư Úy cảm thấy hàng không mẫu hạm cũng mẹ nó không khó theo đuổi như vậy?
Lúc ăn cơm, có người hỏi Hướng Mộc: "Hai người hẹn hò bao lâu rồi? Thư Úy còn rất ít khi dẫn bạn gái đến giới thiệu với chúng tôi."
Hướng Mộc nói đúng sự thật: "Còn chưa hẹn hò."
? ? ?
"Không yêu đương à?"
"Lần này còn là lần đầu tiên, không yêu đương mà dẫn con gái đến trước mặt chúng tôi, trước đây đều là..."
Nói còn chưa dứt lời thì bị người che miệng lại: "Ăn cơm của anh đi."
"Được thôi."
Sau đó Thư Úy ra ngoài hút thuốc, mọi người bắt đầu nói đến chuyện cá cược kia với vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác.
"Là anh ta cược thua mới đi ngồi xe lửa, ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha cũng không làm tôi chết cười mà, lúc đó nhìn vẻ mặt anh ta đi vào xe lửa cũng xanh mét rồi, quá thú vị."
"Đánh cược thua mới ngồi xe lửa?" Hướng Mộc hỏi, "Cược cái gì thế?"
"Lúc đó ở quán, cược một người bạn của chúng tôi có thể trong vòng mười phút tóm được một con nhóc hay không, chúng tôi đều cảm thấy không được, nhưng anh ta thì cảm thấy có thể."
"Cuối cùng đương nhiên là không được, mười phút câu nào mà tóm được một con nhóc chứ, Thư Úy cho rằng ai ai cũng giống như anh ta sao, thả thính một em gái còn nhanh hơn khui nắp một cái chai?? Ha ha ha ha tôi thấy anh ta đúng là chưa từng ăn qua vị đắng của cuộc sống!"
Người nọ còn chưa nói hết đã bị Hà Lễ che miệng: "Con mẹ nó anh nói cái gì đó, đừng lôi thôi nữa, ăn dưa đi."
Sau đó nhét miếng dưa hấu cực lớn vào miệng anh ta.
Người nọ cũng ý thức được chính mình thất lễ, chỉ lúng túng nhai hai cái.
Trên mặt Hướng Mộc không hề để lộ rõ ràng cái gì, nhưng rõ ràng là đã nghe lọt lời kia.
—— Anh ta cho rằng ai ai cũng giống như anh ta sao, thả thính một em gái còn nhanh hơn khui nắp một cái chai.
Hẳn là vậy rồi, ngay cả Thư Nhiên đều nói trình độ được hoan nghênh của anh ấy vượt qua sức tưởng tượng, không biết là được bồi dưỡng gia giáo từ nhỏ mà tạo nên phong độ hay là do mấy cô bạn gái giàu tình thương trước huấn luyện mà ra, để anh rất nhanh đã có thể hiểu được người đối diện đang suy nghĩ gì hay muốn cái gì.
Tựa như lúc cô lạnh thì anh ném thảm cho cô, lúc dầu bắn khỏi bò bít tết thì anh vô thức giúp cô chặn lại, thật ra khi đó do quán tính mới làm ra một số chuyện, nhưng con gái lại trùng hợp bị những chi tiết này làm cảm động.
Cô nhìn về phía cửa.
Thư Úy vừa mới hút xong một điếu thuốc trở về, người đàn ông cao gầy lạnh lùng lại nghiêm nghị, sống mũi cao thẳng, cả người toàn bộ đều phát ra hormone thu hút người khác.
Rất khó tưởng tượng người đàn ông như vậy sẽ cam tâm tình nguyện thuộc về một người nào đó.
Anh còn bao nhiêu việc từng trải mà cô không biết, còn có bao nhiêu việc của anh mà cô hề không biết chứ.
Có thật là anh có thể thu lại những cuộc sống tản mạn mà tùy ý, đa tình lại bạc tình đã qua, chỉ để dừng ở chỗ cô thôi sao?
Cô không biết.
Sau đó cơm ăn xong rồi, bọn họ đề nghị đi đánh bida.
"Chắc không rồi," Thư Úy liếc nhìn đồng hồ, "Mười giờ