Tiếng ‘a’ này làm cho Tiêu An chợt giật mình dừng chân quay đầu lại.
Cậu thấy Trạch Lan bị té thì trên mặt đầy hốt hoảng, gương mặt đầy lo lắng cực kì.
Tiêu An vội lại chỗ của Trạch Lan, “Xin lỗi.
Là tại mình.
Cậu, cậu có bị làm sao không?”
Trạch Lan gương mặt đáng thương muốn khóc đến nơi, trước giờ Tiêu An không có bỏ mặc cậu như vậy bao giờ mà, “Cậu...!cậu rất đáng ghét.
Mình không thèm chơi với cậu nữa đâu!”
Nhìn gương mặt của Trạch Lan như vậy, lòng Tiêu An cảm thấy nhói lên.
Tại sao cậu có thể bỏ mặc không quan tâm Trạch Lan như thế chứ? Sự tức giận đã khiến cậu không nghe gì hết mà làm lơ những lời nói của Trạch Lan.
Đúng thật là ngu ngốc mà.
Tiêu An đỡ Trạch Lan đứng dậy, chân của Trạch Lan bị ngã trầy da một bên đầu gối.
Tiêu An thật chỉ muốn đánh chết bản thân, cậu vừa làm cái điều ngu ngốc gì đây?
“Mình xin lỗi.
Cậu ngã đau lắm đúng không? Mình đưa cậu đi đến trạm y tế nha.” Tiêu An giọng nói lo lắng cùng ân hận.
Trạch Lan giận hất tay Tiêu An ra không cho đỡ, tuy là hất ra nhưng sức nhẹ nhàng như không, cậu đi vài bước về trước tỏ rõ ý muốn không cần giúp đỡ, “Không cần cậu, mình tự đi được.”
Trạch Lan giọng nói có phần uất ức cùng giận dỗi rất rõ.
Cậu giận Tiêu An rồi.
Tiêu An đi lên cầm tay của Trạch Lan lại, “Cậu giận mình rồi sao?”
Trạch Lan nói là muốn đi, nhưng chỉ là nói giận dỗi, cậu vẫn đứng lại không có đi thật, “Mình không thèm giận cậu đâu.”
Cái giọng điệu này không giận thì còn là gì nữa.
Tiêu An không buồn vì bị giận, cậu chỉ đau lòng vì chân của Trạch Lan té bị trầy da, lúc này chỗ bị té đó cũng đã rướm máu rồi.
Cậu sao có thể để Trạch Lan một mình giận rồi tự đi một mình được cơ chứ.
Không hỏi Trạch Lan gì nữa, Tiêu An tự động đi lên phía trước cõng Trạch Lan đi đến trạm y tế.
Trạch Lan giọng nói vẫn còn giận dỗi không chịu, “Không cho cậu cõng mình, không cho mà.”
Tiêu An không để tâm mấy lời giận dỗi kia mà vẫn tiếp tục đi, Trạch Lan nói đúng một lần rồi cũng im lặng không nói thêm gì nữa.
Đến trạm y tế, Trạch Lan được sát trùng sơ qua rồi dán băng lại chỗ bị trầy.
Cũng không có tốn công sức gì, nên nhân viên chỉ làm cho không cũng không lấy tiền gì.
Khi đi ra ngoài, Trạch Lan không còn giận dỗi gì nữa rồi.
Tiêu An không nói gì hết, cậu chỉ yên lặng đi trên đường, còn Trạch Lan cũng chỉ biết đi theo sau Tiêu An.
Trạch Lan biết là Tiêu An đang có chuyện gì đó, nên khi lẫy mới chạy đi và bỏ mặc cậu như vậy.
Đi được một đoạn ngắn, cậu ngồi xuống cái ghế gỗ ven đường chung với Tiêu An.
Trạch Lan nhìn sắc mặt cũng biết được là Tiêu An đang có chuyện gì đó rất là buồn.
Thậm chí còn buồn hơn cả cái hôm mà Tiêu An nói với cậu về chuyện của dì ở trên lớp nữa.
Cậu không biết nên mở lời thế nào nữa đây.
Tiêu An giọng nói đượm chút buồn: “Lúc lẫy mình xin lỗi, là lỗi của mình, trong lúc tức giận mình đã không quan tâm đến cậu.
Cậu...!có còn giận mình không?”
“Mình không có giận cậu đâu, nhưng lần sau cậu không được như vậy nữa.
Có chuyện gì thì phải nói cho mình, chứ cậu không được chạy đi bỏ mình như vậy nữa.” Trạch Lan giận rồi quên rất mau, hay nói cách khác cậu còn không biết giận ai là gì.
Tiêu An nghe vậy thì nhẹ lòng hơn, “Chân của cậu còn đau không? Mình xin lỗi cậu nhiều lắm.”
Trạch Lan vui vẻ nói: “Không sao không sao, mình đi chơi hồi nhỏ hay bị té như vậy lắm á, nên cũng quen thôi.
Cậu xin lỗi hoài là mình giận thiệt đó nha, là bạn của nhau thì không được như vậy đâu, có biết chưa?”
Tiêu An nhìn về hàng hoa anh đào đằng xa, gương mặt cậu mang theo vẻ buồn bã cùng rất nhiều lời tâm sự muốn được nói hết ra, “Hôm nay cậu ngồi nghe mình kể một câu chuyện, được không? Cậu chỉ cần nghe thôi, không cần nói gì hết đâu.”
Trạch Lan nghe ra rõ Tiêu An đang rất buồn, “Cậu kể đi, mình sẽ nghe mà.”
Tiêu An dừng lại một chút, cậu đang suy nghĩ lại nên bắt đầu kể từ đâu, nghĩ xong rồi, cậu chậm rãi nói: “Mẹ của mình là trẻ mồ côi được bỏ ở trước cửa cô nhi viện, mẹ đã sống ở đó cho đến năm mười bảy tuổi thì rời đi.
Mẹ đã phải làm lụng mọi công việc, chỉ để đủ trang trải sống qua từng ngày.
Cho đến năm hai mươi hai tuổi, mẹ đi làm ở một quán cà phê.
Ngày nào cũng có một người đàn ông mặc âu phục rất sang trọng đến, để uống cà phê vào mỗi buổi sáng.
Lúc đầu, mẹ của mình không để ý lắm đến người đó, nhưng càng về sau, thì mẹ lại càng để ý đến hơn, cũng tại vì người đó ăn mặc trông rất lịch thiệp, và ngày nào cũng đến uống cà phê, nên mẹ của cũng chú ý hơn.”
...
Lâm Mặc bưng cà phê để lên bàn, “Cà phê của anh đây.”
Tiêu Phong Trác nhận lấy cà phê uống một ngụm, tay còn lại của ông vẫn còn đang cầm Ipad nhìn rất chăm chú, “Cảm ơn, cà phê ngon lắm.”
Cứ qua hàng ngày hàng tháng như vậy, giữa hai người ngày một nói chuyện nhiều hơn.
Đúng là sức mạnh của thời gian có thể làm thay đổi mọi thứ, giờ đây không chỉ còn là mối quan hệ giữa người đến để uống cafe và người phục vụ nữa.
Mức độ đó đã chuyển thành sự thân thiết, sự hiểu biết nhau như muốn vượt qua cái giới hạn hiện tại này.
Lâm Mặc đặt cà phê lên bàn, gương mặt vui vẻ nói: “Hôm nay anh đến sớm, có phải là có cuộc họp đúng không?”
Tiêu Phong Trác dời màn hình Ipad mà nhìn Lâm Mặc nói chuyện, “Đúng rồi, hôm nay có cuộc họp nên tôi đến hơi sớm.
Hôm nay tan làm sớm, liệu...!tôi có thể mời em đi ăn tối cùng tôi được không?”
Lâm Mặc nghe vậy thì thoáng lên vui mừng nhưng không biểu hiện quá nhiều ra ngoài, mà chỉ gật đầu nhẹ nhàng: “Ừm...”
Vào ngày hôm đó, Tiêu Phong Trác đã cầu hôn với Lâm Mặc, và đã được đồng ý.
Trong buổi hẹn hôm đó, kết cục là như nào thì ai cũng đều đã biết trước được.
Hai người cùng sống bên nhau rất hạnh phúc, không có lễ cưới, không có sự hiện diện chúc phúc của gia đình hay dòng họ.
Đó gần như chỉ là âm thầm lặng lẽ, điều này Lâm Mặc hiểu được hết, bà hoàn toàn thông cảm cho chồng.
Hai người đã đi làm giấy chứng nhận kết hôn với nhau, cùng chung sống với nhau rất hạnh phúc, và vui vẻ dưới mái nhà nhỏ.
Tiêu Phong Trác không có nhiều thời gian cho vợ, ông suốt ngày phải cắm cúi bận rộn, vật lộn với một đống công việc tối ngày.
Lâm Mặc biết chồng của mình rất bận rộn, bà rất thông cảm cho công việc của chồng.
Vì không muốn cho bà phải khổ cực, nên chồng không cho bà tiếp tục đi làm việc ở ngoài nữa.
Nhưng là một người không muốn