Trong giờ học trên lớp, Trạch Yến Nhu cứ luôn thấy khó chịu đau bụng suốt từ sáng đến giờ.
Buổi sáng thì cô còn bị đau một chút, sao đến giờ cảm thấy lại đau dữ hơn mà chẳng hề đỡ chút nào.
Trần Tiểu Cường bên cạnh thấy Trạch Yến Nhu nhăn mặt từ đầu buổi đến giờ lo lắng hỏi: “Cậu bị làm sao thế?”
Trạch Yến Nhu ôm bụng mặt rất khó chịu, “Tôi đau bụng, chắc là do đau bao tử quá, chắc một tí nữa là đỡ thôi.”
Trần Tiểu Cường thường ngày hay trêu trọc Trạch Yến Nhu, nhưng thật ra là vì thích cô nên cậu mới như vậy.
Trần Tiểu Cường quan tâm Trạch Yến Nhu từng li từng tí, nhìn cô như vậy cậu cũng không sao yên lòng được.
Chốc chốc Trần Tiểu Cường lại quay sang thử xem Trạch Yến Nhu có đỡ hơn chưa, nhưng đều vẫn thấy cô ôm bụng như thế.
Trạch Yến Nhu gắng gượng được một lúc thì lúc sau gục xuống bàn, mặt mày thì tái mét lấm tấm mồ hôi.
Trần Tiểu Cường bên cạnh hết sức lo lắng, thấy Trạch Yến Nhu gục xuống liền gọi hỏi: “Nhu Nhu, cậu có sao không? Tôi đưa cậu lên phòng y tế nha.”
Hỏi nhưng không thấy trả lời lại, Trần Tiểu Cường càng lo lắng hơn, cậu đỡ Trạch Yến Nhu lên thấy gương mặt tái mét ngất xỉu như thế liền hoảng hốt gọi cô.
Mọi người bị chú ý bởi tiếng gọi nên quay sang chỗ bên này nhìn.
“Nhìn kìa, là máu á.”
Sau đó là một trận lùm xùm với nhau.
Trần Tiểu Cường nghe vậy mới để ý đến và thấy máu ở trên ghế Trạch Yến Nhu, cậu vội lấy áo khoác của mình quấn vào váy của Trạch để che đi rồi vội vàng bế cô lên phòng y tế.
Trương Nghi Niên lo cho Trạch Yến Nhu cũng liền xin phép cô lên phòng y tế.
Trạch Lan thấy Trạch Yến Nhu bị như vậy cũng có ý định muốn xin cô đi xem sao, nhưng nghĩ lại cũng kì, biết được lí do đó rồi, cậu là con trai lên phòng y tế cũng không tiện.
Nhìn Trạch Lan lo lắng cho Trạch Yến Nhu như thế, Tiêu An không nhịn được mà nắm chặt lấy tay mình.
Trạch Lan lẩm bẩm: “Không biết em ấy có sao không? Nhìn mặt mày tái mét hết luôn.”
Cây bút trong tay Tiêu An kêu một cái rắc.
Lại là Trạch Yến Nhu, lúc nào cũng là Trạch Yến Nhu.
Sao lúc nào cũng là cô ta vậy?
Trạch Lan lại nói: “Có Tiểu Cường và Nghi Niên rồi, Nhu Nhu sẽ không sao đâu.
Cả hai người này thế mà lại càng có cơ hội hơn nữa.”
Tiêu An tâm trạng đang rối bời, nghe Trạch Lan nói như vậy thì có thay đổi một chút, “Cậu nói có cơ hội là sao? Ý cậu là...”
Trạch Lan nói: “Thì chính là cơ hội cho Tiểu Cường và Nhu Nhu đấy.”
Tiêu An nghe vậy không khỏi giật mình, không tin vào những gì đã nghe được, cậu ngờ vực mà hỏi lại: “Cậu nói như vậy là có ý gì?”
Trạch Lan: “Thì là Tiểu Cường và Nhu Nhu sẽ càng thêm hiểu rõ nhau hơn đó.”
Tiêu An ngạc nhiên nhưng vẫn chưa hiểu ý của Trạch Lan rõ ràng, “Ý của cậu là sao? Cậu không phải thích Nhu Nhu sao? Tại sao lại nói như vậy chứ?”
Trạch Lan nghe Tiêu An nói như vậy, vài giây sau cậu liền ôm bụng cười, “Này, cậu nói cái gì vậy hả Tiêu An?!”
Trạch Lan cười không ngừng vì bản thân mới nghe được một điều vô cùng bất ngờ, nghe giọng điệu này là cậu biết Tiêu An đã hiểu lầm mọi chuyện giữa cậu và Nhu Nhu chắc rồi.
Thấy Trạch Lan cười như vậy hai tay Tiêu An đang nắm chặt từ từ nới lỏng ra.
Trạch Lan bèn ngừng không cười nữa để nói chuyện, “Trời đất ơi! Nhu Nhu là em họ của mình mà, cậu sao lại nói như thế cơ chứ?”
Tiêu An nghe được câu trả lời thì trong lòng liền nhẹ nhõm hẳn ra, một nút thắt lại được gỡ ra, lòng cậu nhẹ nhõm rất nhiều, gương mặt của Tiêu An hiện lên ý cười rất rõ, “Cậu nói là sự thật sao?”
“Mình đùa cậu làm gì chứ? Cậu đó nha, cậu làm mình buồn cười lắm đó.” Trạch Lan đúng là mới ngưng cười xong, sau khi nghe Tiêu An nói như vậy cậu thật đúng là muốn cười nữa mà.
Thì ra là từ trước đến giờ đều do chính Tiêu An tự hiểu lầm mọi chuyện hết mà ra, thật ra Trạch Lan và Trạch Yến Nhu chỉ là anh em họ với nhau mà thôi.
Cậu đúng là ngu ngốc thật, sao hồi nhỏ lại không chịu hỏi Trạch Lan mọi chuyện cho đàng hoàng mà đã tự tiện suy đoán lung tung hết mọi chuyện.
Đúng là bản thân đã bị ghen tị làm cho mất đi cả lý trí hết rồi.
Nào có ai mà để cho người yêu của mình cùng người khác đùa giỡn rồi đè lên người của nhau, nào có ai chấp nhận được người yêu của mình thân thiết với người con trai khác, rồi nào có ai chấp nhận để cho người khác bế người yêu của mình như vậy cơ chứ.
Thì ra xưng anh em không phải cả hai đang hẹn hò gì với nhau, mà thật sự bọn họ là anh em nên mới xưng như vậy.
Nghĩ đến đây, Tiêu An cảm thấy mình đúng thật là rất ngu ngốc không sớm nghĩ ra, cả hai cùng họ với nhau mà.
Thật ngu ngốc đến mức không chấp nhận được!
Trạch Lan thấy biểu hiện của Tiêu An như vậy liền rất tò mò, “Cậu đừng nói với mình...!là cậu tưởng mình Nhu Nhu là người yêu với nhau đấy nha.”
Tiêu An thản nhiên thừa nhận ‘ừm’.
Trạch Lan nghe vậy lại lấy tay bịt miệng lại không để bản thân vì thế mà cười nữa, “Ha ha ha! Cậu đúng là làm mình cười chết mất thôi!”
Tiêu An nhìn nụ đó của Trạch Lan mà lòng nhẹ nhõm hẳn, bất kể cậu có bao nhiêu bực tức đi nữa, thì nụ cười đó như là một liều thuốc giải xoa dịu hết mọi thứ.
Cậu chỉ muốn nhìn mãi, nhìn mãi nụ cười này.
Từ bây giờ cậu sẽ có cơ hội hơn với Trạch Lan, cũng đỡ phải lo lắng có trở ngại gì