Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Thời Diên cũng khôi phục ý thức.
Trên cổ tay lẫn cổ chân đều truyền đến xúc cảm lạnh lẽo, Thời Diên bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, cả người cô đều bừng tỉnh.
Bên dưới có cảm giác mềm mại, giống như một chiếc sofa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Xung quanh u ám tối tăm, chỉ có ánh sáng phát ra từ nơi nào đó phía sau, Thời Diên nín thở cúi đầu, nhìn rõ còng tay và khoá chân trên người mình.
Cô bị bắt cóc rồi.
Ý thức được điều này, Thời Diên hít sâu một hơi, cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại, bình ổn nhịp tim đập nhanh đến sắp nhảy ra ngoài.
Cảm giác được dường như trong phòng không còn ai khác, Thời Diên chuẩn bị tâm lý, chậm rãi quay đầu nhìn về phía ánh đèn.
Sau khi nhìn rõ thứ sau lưng, con ngươi của Thời Diên co rụt lại.
Cả một mặt tường đen phía sau dán đầy những tấm hình.
Người trong hình đều là cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có hình trong bộ phim cô từng đóng lúc trước, có chân dung, có hình của cô lúc quay phim trong phim trường, thậm chí còn có cả hình chụp trộm lúc cô thỉnh thoảng xuống dưới lầu chạy bộ buổi sáng.
Tất cả đều là hình chụp trộm từ mọi góc độ, không bỏ qua một cơ hội nào.
Thời Diên chợt nhớ đến lúc sáng ở phim trường, hoá ra đôi mắt nhìn chằm chằm phía sau cô không phải là ảo giác.
Trong một tháng nay, cô luôn bị người ta âm thầm dòm ngó giám thị.
Cảm giác khi bị rắn độc quấn sống lưng lại ập đến, da đầu Thời Diên tê rần, cô còn hoàn toàn phản ứng lại đã nghe thấy một tiếng “tách” khẽ vang lên.
Đèn trong phòng chợt sáng lên, khắp căn phòng sáng rực.
Dây thần kinh của Thời Diên lập tức kéo căng, ngay sau đó lập tức nghe được tiếng bước chân vang lên từ phía sau.
Mỗi một tiếng vang lên đều như đạp lên trái tim cô.
Cô căng thẳng đến mức tim gần như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
“Em tỉnh rồi à.”
Là một giọng nam trẻ tuổi ôn hoà.
Thời Diên nín thở, chậm rãi quay đầu.
Phía sau, có một người đàn ông trẻ cao lớn đang đứng, trên người mặc một bộ vest màu lam nhạt, khuôn mặt đẹp trai tuấn tú, trên môi còn nở một nụ cười ôn hoà thân thiết.
Khác hoàn toàn với dáng vẻ biến thái trong tưởng tượng của Thời Diên, ngược lại, anh ta có một khuôn mặt của người tốt.
Cô hít sâu một hơi, chậm rãi lên tiếng: “Anh là ai?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đàn ông cong mắt, dường như thấy khó hiểu: “Anh là chồng sắp cưới của em đó, Hứa Tử Úc. Không nhớ sao?”
Nghe được ba chữ chồng sắp cưới này, trong lòng Thời Diên kinh ngạc.
Một suy nghĩ không hiểu ra sao chậm rãi nảy ra trong lòng.
Người đàn ông nhìn cô với vẻ si mê, ánh mắt rơi lên chiếc cổ trắng ngần của cô, rồi lại chậm rãi trượt xuống cổ tay, cổ chân của cô.
Mỗi một nơi ánh mắt đó chạm đến đều giống như có một con rắn độc lạnh lẽo trơn dính chậm rãi trườn bò trên sống lưng của Thời Diên rồi quấn lên trên, khiến người ta lạnh cả da đầu.
Thấy trên người cô trống không, ánh mắt của Hứa Tử Úc tối uống, như hơi thất vọng mà nói: “Một tháng này, tuần nào anh cũng tặng em quà đính hôn của hai ta. Thế mà em lại không chịu mang cái nào cả.”
Thời Diên vô thức nín thở, chậm rãi hỏi: “Những thứ ấy… đều do anh tặng sao?”
Hứa Tử Úc bật cười: “Phải đó nhưng thứ ấy đều là quà đính hôn của hai ta. Em không thích sao?”
Suy đoán kia gần như đã được chứng thực, ánh mắt của Thời Diên trong nhất thời không dám rời khỏi khuôn mặt của gã đàn ông, cánh tay bên dưới cũng khẽ run rẩy.
Cô lên tiếng một cách chậm rãi và cẩn thận.
“Nhưng mà, tôi chưa có chồng sắp cưới.”
Câu nói này dường như đã tàn nhẫn xé rách ảo tưởng của gã đàn ông, ánh mắt vốn dĩ còn ôn hoà của Hứa Tử Úc lập tức trở nên u ám mà hung tợn.
anh ta cất bước đến gần cô, ngồi xổm trước mặt Thời Diên, nhìn cô rồi mỉm cười dịu dàng: “Sao lại không có được, chồng sắp cưới của em chính là anh đây. Thời Diên, anh đã yêu em từ rất lâu rồi, em cũng đã đồng ý sẽ gả cho anh, không phải sao?”
Ánh mắt của Hứa Tử Úc gắt gao nhìn chằm chằm vào cô, lưu luyến dừng trên khuôn mặt trắng nõn động lòng người của cô, sắc mặt lộ rõ vẻ si mê biến thái.
“Thời Diên, em thật xinh đẹp, còn đẹp hơn cả trong hình nữa. Chỉ có điều, hình như em không thích lắc chân anh tặng em, vậy anh chỉ đành đeo còng chân cho em thôi.”
Bây giờ, Thời Diên đã hoàn toàn có thể khẳng định.
Thần kinh của người trước mặt không được bình thường.
anh ta chỉ là một tên biến thái nguỵ trang rất giống người bình thường, là kẻ mắc bệnh mythomania, là tâm lý biến thái.
Cảm giác lúc này của Thời Diên chỉ có một, đó là rợn tóc gáy.
Cô gian nan tìm lại giọng nói của mình, cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh: “Vì sao anh lại muốn bắt tôi.”
Hứa Tử Úc trả lời như lẽ đương nhiên: “Anh đã nói rồi, chúng ta sắp kết hôn, đương nhiên em phải sống cùng anh.”
Anh ta cầm một chiếc điều khiển từ xa lên rồi ấn xuống, rèm đen cách đó không xa chậm rãi kéo ra.
Giọng điệu của anh ta tràn ngập sự thèm khát: “Em xem, anh đã chuẩn bị xong váy cưới rồi, em mặc lên chắc chắn sẽ rất đẹp.”
Rèm che hoàn toàn mở ra, một chiếc váy cưới tinh tế xa hoa bất chợt hiện ra trước mắt, yên lặng đứng trong tủ thuỷ tinh, trống rỗng mà kỳ quặc, khiến người ta thấy mà lạnh sống lưng.
“Ngày mốt chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ ở đây, em yên tâm, anh sẽ để em trở thành cô dâu hạnh phúc nhất trên đời này.”
Móng tay của Thời Diên đã đâm sâu vào lòng bàn tay làm ứa ra một giọt máu.
Cô cố gắng giữ cho lý trí tỉnh táo, không chọc giận gã đàn ông, giọng nói lại không kìm được mà mang theo một chút run rẩy: "Đây là đâu?"
Nghe thế, Hứa Tử Úc như đã nhìn thấu ý đồ của cô, bộ dạng lịch thiệp bỗng chốc sụp đổ, anh ta bóp chặt lấy chiếc cổ mảnh khảnh của cô.
Xúc cảm lạnh lẽo quấn lên cổ khiến cô trở tay không kịp, tựa như một con rắn độc đang siết lấy mình, không khí trong phổi ngày càng loãng dần, thậm chí Thời Diên còn cảm thấy có thể ngày giây sau thôi cô sẽ tắt thở ngay.
anh ta vừa bóp cổ cô, vừa nghiến răng nghiến lợi trả lời: "Đây là khu nghỉ dưỡng được khai phá dưới tên của tôi, là một hải đảo độc lập, không có sự cho phép của tôi thì không ai có thể lên được, thế nên sẽ không có ai đến quấy nhiễu chúng ta, Quý Vân Sênh cũng không thể."
Tay của Thời Diên đã bị còng lại, trong tay của gã đàn ông, chút sức lực giãy giụa của cô chẳng thấm vào đâu.
Đến khi cô bị bóp cổ đến sắp ngạt thở, bàn tay to lớn đang đặt ở cổ cuối cùng cũng thu về.
Không khí trong lành lại ùa vào, Thời Diên gập người ho kịch liệt.
Dường như Hứa Tử Úc đã khôi phục lại lý trí, anh ta sờ lên má cô với vẻ đau lòng và ân hận, giọng điệu lại lần nữa trở về vẻ dịu dàng.
"Cho nên Thời Diên à, em đừng hòng chạy, anh sẽ giận đấy."
Cuối cùng Thời Diên cũng thoát khỏi cảm giác ngạt thở kia, toàn thân cô đều toát mồ hôi lạnh, giọng nói mềm mại êm tai của cô cũng khàn đi.
"Tôi… khụ… tôi sẽ không chạy đâu."
Vẻ ngoài của cô vốn đã dịu ngoan động lòng người, giờ đây cô cúi đầu xuống, trên chiếc cổ trắng nõn mảnh khảnh lộ rõ dấu tay đáng sợ, càng toát lên sự yếu ớt gió thổi là bay, mong manh dễ vỡ đến mức không chịu nổi một kích, không hề có một chút tính công kích nào.
Một người yêu kiều yếu ớt như thế bị anh ta hù dọa như vậy, có lẽ cũng không dám chạy trốn đâu.
Đây là địa bàn của anh ta, cô có thể chạy đến đâu được chứ.
Nghĩ thế, Hứa Tử Úc dần bình tĩnh lại, anh ta mỉm cười, nói tiếp: "Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, chúng ta sẽ sống hạnh phúc cả đời."
Thời Diên cắn môi, cố chịu đựng anh ta đụng chạm vào người, không dám chọc giận anh ta nữa.
Thấy cô không lên tiếng nữa, ánh mắt của Hứa Tử Úc lại dời đến cổ của cô.
Vết tích như vừa bị lăng nhục trên đó ánh vào trong con ngươi của anh ta, kích thích đến mức khiến ánh mắt của gã tối sầm lại.
Ánh mắt của anh ta lại một lần nữa toát lên vẻ say mê bệnh hoạn, Thời Diên cảm giác được có điều không đúng, cả người từ trên xuống dưới đều đề cao cảnh giác đến một trăm hai mươi phần trăm.
Ngay khi Hứa Tử Úc cúi người, ngay giây sau sẽ dán môi lên cổ của cô, bất chợt có tiếng gõ cửa vang lên.
Một tiếng nối liền một tiếng, tiếng gõ nghe vô cùng gấp gáp.
Hứa Tử Úc sầm mặt, như đang thấy bất mãn vì hành động tiếp theo của mình bị người ta cắt ngang.
Trái tim sắp nhảy khỏi cổ họng của Thời Diên tạm thời về lại chỗ cũ.
Hức Tử Úc dường như cũng nghe ra người ngoài cửa đang có chuyện gấp, anh ta chỉ đành dừng lại trước rồi đi ra mở cửa.
Giọng điệu của anh ta mang ý cảnh cáo: "Ngoan ngoãn nhé, đừng lên tiếng đấy. Ở đây đều là người của anh, sẽ không có ai đến cứu em đâu. Sẽ chỉ làm ảnh mất vui thôi, biết chưa?"
Thời Diên vờ như ngoan ngoãn gật đầu, thật ra cô đã bắt đầu cầu nguyện trong lòng, cầu mong là đã có người đến cứu cô rồi, dù cho đây không phải là sự thật.
Hứa Tử Úc đi mở cửa, người ngoài cửa là một bảo tiêu mặc đồ đen.
"Anh Hứa."
Hứa Tử Úc không vui: "Chẳng phải tôi đã nói là mấy người đừng có làm phiền tôi hay sao?"
Bảo tiêu vội cúi đầu: "Có chuyện gấp, chúng tôi không thể tự ý quyết định được."
Nghe thế Hứa Tử Úc quay đầu nhìn Thời Diên một cái rồi ra ngoài khoá chặt cửa lại.
"Nói."
Bảo tiêu nghiêm túc nói: "Vị nhà họ Bùi kia tới rồi. Thời gian dự kiến ký hợp đồng ban đầu đột nhiên bị trùng giờ nên họ muốn đổi sang hôm nay."
Hứa Tử Úc sầm mặt: "Sao tự dưng nói đổi là đổi vậy? Tôi đã đồng ý chưa?"
"Ừm… Anh cũng biết rồi đấy, tính tình của vị kia là như thế. Hơn nữa trợ lý của anh ta nói với chúng ta rằng nếu hôm nay không ký hợp đồng thì sau này cũng không cần ký nữa."
"Nói sao đi nữa cũng là mối làm ăn mấy tỷ…"
Thấy Hứa Tử Úc không nói gì, bảo tiêu cẩn thận từng chút một, nói tiếp: "Vả lại, không biết vị họ Bùi kia lấy được tin tức ở đâu mà máy bay tư nhân đã lên đến đảo rồi, có lẽ một tiếng sau sẽ đến đây."
Hứa Tử Úc không kiên nhẫn đáp: "Được rồi, tôi biết rồi. Đi chuẩn bị đi, lát nữa tôi sẽ qua."
Bảo tiêu gật đầu đáp lại rồi rời đi, Hứa Tử Úc vào phòng.
Từ đầu đến cuối Thời Diên đều im lặng ngồi trên sofa, không nói