Thích Nghiện

Chương 2


trước sau


Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Thời Diên cũng khôi phục ý thức.
 
Trên cổ tay lẫn cổ chân đều truyền đến xúc cảm lạnh lẽo, Thời Diên bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, cả người cô đều bừng tỉnh.
 
Bên dưới có cảm giác mềm mại, giống như một chiếc sofa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Xung quanh u ám tối tăm, chỉ có ánh sáng phát ra từ nơi nào đó phía sau, Thời Diên nín thở cúi đầu, nhìn rõ còng tay và khoá chân trên người mình.
 
Cô bị bắt cóc rồi.
 
Ý thức được điều này, Thời Diên hít sâu một hơi, cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại, bình ổn nhịp tim đập nhanh đến sắp nhảy ra ngoài.
 
Cảm giác được dường như trong phòng không còn ai khác, Thời Diên chuẩn bị tâm lý, chậm rãi quay đầu nhìn về phía ánh đèn.
 
Sau khi nhìn rõ thứ sau lưng, con ngươi của Thời Diên co rụt lại.
 
Cả một mặt tường đen phía sau dán đầy những tấm hình.
 
Người trong hình đều là cô.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có hình trong bộ phim cô từng đóng lúc trước, có chân dung, có hình của cô lúc quay phim trong phim trường, thậm chí còn có cả hình chụp trộm lúc cô thỉnh thoảng xuống dưới lầu chạy bộ buổi sáng.
 
Tất cả đều là hình chụp trộm từ mọi góc độ, không bỏ qua một cơ hội nào.
 
Thời Diên chợt nhớ đến lúc sáng ở phim trường, hoá ra đôi mắt nhìn chằm chằm phía sau cô không phải là ảo giác.
 
Trong một tháng nay, cô luôn bị người ta âm thầm dòm ngó giám thị.
 
Cảm giác khi bị rắn độc quấn sống lưng lại ập đến, da đầu Thời Diên tê rần, cô còn hoàn toàn phản ứng lại đã nghe thấy một tiếng “tách” khẽ vang lên.
 
Đèn trong phòng chợt sáng lên, khắp căn phòng sáng rực.
 
Dây thần kinh của Thời Diên lập tức kéo căng, ngay sau đó lập tức nghe được tiếng bước chân vang lên từ phía sau.
 
Mỗi một tiếng vang lên đều như đạp lên trái tim cô.
 
Cô căng thẳng đến mức tim gần như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
 
“Em tỉnh rồi à.”
 
Là một giọng nam trẻ tuổi ôn hoà.
 
Thời Diên nín thở, chậm rãi quay đầu.
Phía sau, có một người đàn ông trẻ cao lớn đang đứng, trên người mặc một bộ vest màu lam nhạt, khuôn mặt đẹp trai tuấn tú, trên môi còn nở một nụ cười ôn hoà thân thiết.
 
Khác hoàn toàn với dáng vẻ biến thái trong tưởng tượng của Thời Diên, ngược lại, anh ta có một khuôn mặt của người tốt.
 
Cô hít sâu một hơi, chậm rãi lên tiếng: “Anh là ai?”
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đàn ông cong mắt, dường như thấy khó hiểu: “Anh là chồng sắp cưới của em đó, Hứa Tử Úc. Không nhớ sao?”
 
Nghe được ba chữ chồng sắp cưới này, trong lòng Thời Diên kinh ngạc.
 
Một suy nghĩ không hiểu ra sao chậm rãi nảy ra trong lòng.
 
Người đàn ông nhìn cô với vẻ si mê, ánh mắt rơi lên chiếc cổ trắng ngần của cô, rồi lại chậm rãi trượt xuống cổ tay, cổ chân của cô.
 
Mỗi một nơi ánh mắt đó chạm đến đều giống như có một con rắn độc lạnh lẽo trơn dính chậm rãi trườn bò trên sống lưng của Thời Diên rồi quấn lên trên, khiến người ta lạnh cả da đầu.
 
Thấy trên người cô trống không, ánh mắt của Hứa Tử Úc tối uống, như hơi thất vọng mà nói: “Một tháng này, tuần nào anh cũng tặng em quà đính hôn của hai ta. Thế mà em lại không chịu mang cái nào cả.”
 
Thời Diên vô thức nín thở, chậm rãi hỏi: “Những thứ ấy… đều do anh tặng sao?”
 
Hứa Tử Úc bật cười: “Phải đó nhưng thứ ấy đều là quà đính hôn của hai ta. Em không thích sao?”
 
Suy đoán kia gần như đã được chứng thực, ánh mắt của Thời Diên trong nhất thời không dám rời khỏi khuôn mặt của gã đàn ông, cánh tay bên dưới cũng khẽ run rẩy.
 
Cô lên tiếng một cách chậm rãi và cẩn thận.
 
“Nhưng mà, tôi chưa có chồng sắp cưới.”
 
Câu nói này dường như đã tàn nhẫn xé rách ảo tưởng của gã đàn ông, ánh mắt vốn dĩ còn ôn hoà của Hứa Tử Úc lập tức trở nên u ám mà hung tợn.
 
anh ta cất bước đến gần cô, ngồi xổm trước mặt Thời Diên, nhìn cô rồi mỉm cười dịu dàng: “Sao lại không có được, chồng sắp cưới của em chính là anh đây. Thời Diên, anh đã yêu em từ rất lâu rồi, em cũng đã đồng ý sẽ gả cho anh, không phải sao?”
 
Ánh mắt của Hứa Tử Úc gắt gao nhìn chằm chằm vào cô, lưu luyến dừng trên khuôn mặt trắng nõn động lòng người của cô, sắc mặt lộ rõ vẻ si mê biến thái.
 
“Thời Diên, em thật xinh đẹp, còn đẹp hơn cả trong hình nữa. Chỉ có điều, hình như em không thích lắc chân anh tặng em, vậy anh chỉ đành đeo còng chân cho em thôi.”
 
Bây giờ, Thời Diên đã hoàn toàn có thể khẳng định.
 
Thần kinh của người trước mặt không được bình thường.
 
anh ta chỉ là một tên biến thái nguỵ trang rất giống người bình thường, là kẻ mắc bệnh mythomania, là tâm lý biến thái.
 
Cảm giác lúc này của Thời Diên chỉ có một, đó là rợn tóc gáy.
 
Cô gian nan tìm lại giọng nói của mình, cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh: “Vì sao anh lại muốn bắt tôi.”
 
Hứa Tử Úc trả lời như lẽ đương nhiên: “Anh đã nói rồi, chúng ta sắp kết hôn, đương nhiên em phải sống cùng anh.”
 
Anh ta cầm một chiếc điều khiển từ xa lên rồi ấn xuống, rèm đen cách đó không xa chậm rãi kéo ra.
 
Giọng điệu của anh ta tràn ngập sự thèm khát: “Em xem, anh đã chuẩn bị xong váy cưới rồi, em mặc lên chắc chắn sẽ rất đẹp.”
 
Rèm che hoàn toàn mở ra, một chiếc váy cưới tinh tế xa hoa bất chợt hiện ra trước mắt, yên lặng đứng trong tủ thuỷ tinh, trống rỗng mà kỳ quặc, khiến người ta thấy mà lạnh sống lưng.
 
“Ngày mốt chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ ở đây, em yên tâm, anh sẽ để em trở thành cô dâu hạnh phúc nhất trên đời này.”
 
Móng tay của Thời Diên đã đâm sâu vào lòng bàn tay làm ứa ra một giọt máu.
 
Cô cố gắng giữ cho lý trí tỉnh táo, không chọc giận gã đàn ông, giọng nói lại không kìm được mà mang theo một chút run rẩy: "Đây là đâu?"
 
Nghe thế, Hứa Tử Úc như đã nhìn thấu ý đồ của cô, bộ dạng lịch thiệp bỗng chốc sụp đổ, anh ta bóp chặt lấy chiếc cổ mảnh khảnh của cô.
 
Xúc cảm lạnh lẽo quấn lên cổ khiến cô trở tay không kịp, tựa như một con rắn độc đang siết lấy mình, không khí trong phổi ngày càng loãng dần, thậm chí Thời Diên còn cảm thấy có thể ngày giây sau thôi cô sẽ tắt thở ngay.
 
anh ta vừa bóp cổ cô, vừa nghiến răng nghiến lợi trả lời: "Đây là khu nghỉ dưỡng được khai phá dưới tên của tôi, là một hải đảo độc lập, không có sự cho phép của tôi thì không ai có thể lên được, thế nên sẽ không có ai đến quấy nhiễu chúng ta, Quý Vân Sênh cũng không thể."
 
Tay của Thời Diên đã bị còng lại, trong tay của gã đàn ông, chút sức lực giãy giụa của cô chẳng thấm vào đâu.
 
Đến khi cô bị bóp cổ đến sắp ngạt thở, bàn tay to lớn đang đặt ở cổ cuối cùng cũng thu về.
 
Không khí trong lành lại ùa vào, Thời Diên gập người ho kịch liệt.
 
Dường như Hứa Tử Úc đã khôi phục lại lý trí, anh ta sờ lên má cô với vẻ đau lòng và ân hận, giọng điệu lại lần nữa trở về vẻ dịu dàng.
 
"Cho nên Thời Diên à, em đừng hòng chạy, anh sẽ giận đấy."
 
Cuối cùng Thời Diên cũng thoát khỏi cảm giác ngạt thở kia, toàn thân cô đều toát mồ hôi lạnh, giọng nói mềm mại êm tai của cô cũng khàn đi.
 
"Tôi… khụ… tôi sẽ không chạy đâu."
 
Vẻ ngoài của cô vốn đã dịu ngoan động lòng người, giờ đây cô cúi đầu xuống, trên chiếc cổ trắng nõn mảnh khảnh lộ rõ dấu tay đáng sợ, càng toát lên sự yếu ớt gió thổi là bay, mong manh dễ vỡ đến mức không chịu nổi một kích, không hề có một chút tính công kích nào.
 
Một người yêu kiều yếu ớt như thế bị anh ta hù dọa như vậy, có lẽ cũng không dám chạy trốn đâu.
 
Đây là địa bàn của anh ta, cô có thể chạy đến đâu được chứ.
 
Nghĩ thế, Hứa Tử Úc dần bình tĩnh lại, anh ta mỉm cười, nói tiếp: "Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, chúng ta sẽ sống hạnh phúc cả đời."
 
Thời Diên cắn môi, cố chịu đựng anh ta đụng chạm vào người, không dám chọc giận anh ta nữa.
 
Thấy cô không lên tiếng nữa, ánh mắt của Hứa Tử Úc lại dời đến cổ của cô.
 
Vết tích như vừa bị lăng nhục trên đó ánh vào trong con ngươi của anh ta, kích thích đến mức khiến ánh mắt của gã tối sầm lại.
 
Ánh mắt của anh ta lại một lần nữa toát lên vẻ say mê bệnh hoạn, Thời Diên cảm giác được có điều không đúng, cả người từ trên xuống dưới đều đề cao cảnh giác đến một trăm hai mươi phần trăm.
 
Ngay khi Hứa Tử Úc cúi người, ngay giây sau sẽ dán môi lên cổ của cô, bất chợt có tiếng gõ cửa vang lên.
 
Một tiếng nối liền một tiếng, tiếng gõ nghe vô cùng gấp gáp.
 
Hứa Tử Úc sầm mặt, như đang thấy bất mãn vì hành động tiếp theo của mình bị người ta cắt ngang.
 
Trái tim sắp nhảy khỏi cổ họng của Thời Diên tạm thời về lại chỗ cũ.
 
Hức Tử Úc dường như cũng nghe ra người ngoài cửa đang có chuyện gấp, anh ta chỉ đành dừng lại trước rồi đi ra mở cửa.
 
Giọng điệu của anh ta mang ý cảnh cáo: "Ngoan ngoãn nhé, đừng lên tiếng đấy. Ở đây đều là người của anh, sẽ không có ai đến cứu em đâu. Sẽ chỉ làm ảnh mất vui thôi, biết chưa?"

 
Thời Diên vờ như ngoan ngoãn gật đầu, thật ra cô đã bắt đầu cầu nguyện trong lòng, cầu mong là đã có người đến cứu cô rồi, dù cho đây không phải là sự thật.
 
Hứa Tử Úc đi mở cửa, người ngoài cửa là một bảo tiêu mặc đồ đen.
 
"Anh Hứa."
 
Hứa Tử Úc không vui: "Chẳng phải tôi đã nói là mấy người đừng có làm phiền tôi hay sao?"
 
Bảo tiêu vội cúi đầu: "Có chuyện gấp, chúng tôi không thể tự ý quyết định được."
 
Nghe thế Hứa Tử Úc quay đầu nhìn Thời Diên một cái rồi ra ngoài khoá chặt cửa lại.
 
"Nói."
 
Bảo tiêu nghiêm túc nói: "Vị nhà họ Bùi kia tới rồi. Thời gian dự kiến ​​ký hợp đồng ban đầu đột nhiên bị trùng giờ nên họ muốn đổi sang hôm nay."
 
Hứa Tử Úc sầm mặt: "Sao tự dưng nói đổi là đổi vậy? Tôi đã đồng ý chưa?"
 
"Ừm… Anh cũng biết rồi đấy, tính tình của vị kia là như thế. Hơn nữa trợ lý của anh ta nói với chúng ta rằng nếu hôm nay không ký hợp đồng thì sau này cũng không cần ký nữa."
 
"Nói sao đi nữa cũng là mối làm ăn mấy tỷ…"
 
Thấy Hứa Tử Úc không nói gì, bảo tiêu cẩn thận từng chút một, nói tiếp: "Vả lại, không biết vị họ Bùi kia lấy được tin tức ở đâu mà máy bay tư nhân đã lên đến đảo rồi, có lẽ một tiếng sau sẽ đến đây."
 
Hứa Tử Úc không kiên nhẫn đáp: "Được rồi, tôi biết rồi. Đi chuẩn bị đi, lát nữa tôi sẽ qua."
 
Bảo tiêu gật đầu đáp lại rồi rời đi, Hứa Tử Úc vào phòng.
 
Từ đầu đến cuối Thời Diên đều im lặng ngồi trên sofa, không nói

một lời.
 
Cô ngoan ngoãn đến đáng ngạc nhiên, cứ như dáng vẻ hung dữ khi nãy của anh ta thật sự đã doạ cô sợ hãi, cả người cô đều toát lên sự tuyệt vọng khi đã buông xuôi mọi thứ.
 
Hứa Tử Úc vừa bước vào đã thấy cô ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh dịu dàng động lòng người đang nhìn anh ta.
 
Cô khẽ hỏi: "Lát nữa anh phải ra ngoài sao?"
 
Được người đẹp nhìn như thế, sắc mặt u ám của Hứa Tử Úc cũng dịu hơn phần nào.
 
Anh ta đáp lại một tiếng nhưng vẫn không hoàn toàn tin tưởng cô, anh ta bổ sung: "Có khách đến đột ngột, cần anh đi tiếp đãi một lúc. Nhưng, em cũng không trốn thoát được đâu. Anh ta không phải kiểu người lo chuyện bao đồng, em hãy từ bỏ suy nghĩ đó đi."
 
"Tôi biết, tôi sẽ không trốn." Cô ngừng một lúc, cử động cổ tay: "Nhưng anh không thể trói tôi như thế cả đời được."
 
Giọng của cô dịu dàng êm tai: "Một người chồng không thể đối xử với vợ mới cưới của mình như thế được, cũng không thể cứ nhốt vợ mình trong phòng mãi được."
 
Nghe thế, Hứa Tử Úc thật sự đã hoảng hốt trong giây lát.
 
Thời Diên cố gắng đè lại trái tim đang ngày càng đập điên cuồng, lúc này cô đã hoàn toàn bình tĩnh.
 
Thấy anh ta không nói gì, cô tiếp tục dụ dỗ từng bước: "Chẳng phải anh đã nói muốn sống hạnh phúc bên tôi sao? Anh cứ mãi nhốt tôi trong phòng, người khác cũng không biết tôi với ảnh là vợ chồng. Chẳng lẽ anh không muốn cho mọi người biết tôi là vợ của anh sao?"
 
"Anh trói tôi như thế làm tôi không thoải mái. Dù tôi có ra khỏi căn phòng này thì vẫn luôn ở bên cạnh anh, sẽ không chạy trốn đâu."
 
Thời Diên phát hiện, Hứa Tử Úc không chỉ là một tên biến thái, anh ta là một tên biến thái thông minh.
 
Cô chỉ có thể dùng cách tỏ ra yếu ớt để làm anh ta thả lỏng cảnh giác.
 
Cô phải ra khỏi căn phòng mới có cơ hội cầu cứu.
 
Vừa dứt lời, bầu không khí trở nên nặng nề.
 
Trong lúc chưa đưa ra câu trả lời, Hứa Tử Úc cũng suy nghĩ như thế.
 
Thời Diên nói không sai, trên hòn đảo này, chỉ dựa vào bản thân cô thì có mọc cánh cũng khó mà thoát nổi.
 
Đến trước khi hôn lễ diễn ra, có lẽ cũng sẽ không có vị khách không mời mà đến nào xông vào đây.
 
Còn cái vị hôm nay sẽ đến kia cũng chẳng thua kém gì anh ta, hoàn toàn là một tên điên không có trái tim.
 
Dù cho có người quỳ xuống đất cầu xin thì người nọ cũng thẳng chân đá ra ngoài không chút do dự, càng đừng nói đến mấy chuyện bao đồng như cứu người này.
 
Nghĩ đến đây, Hứa Tử Úc rũ mắt, dùng lòng bàn tay vuốt ve gáy của cô như thể đang vuốt ve thú cưng yêu quý của mình.
 
Anh ta nói khẽ: "Vậy thì em phải ngoan ngoãn nghe lời, được không? Đừng nghĩ đến chuyện cầu cứu, bằng không anh không dám đảm bảo sẽ xảy ra chuyện gì đâu."
 
Lông tơ trên cả người Thời Diên đều dựng ngược hết cả lên, dù cô đang mừng thầm trong lòng nhưng ngoài mặt lại không thể hiện một chút nào.
 
"Ừ, tôi sẽ không làm thế đâu."
 
Cô vốn có một khuôn mặt chẳng hề có tính công kích, bộ dạng ăn nói dịu dàng như thế càng khiến cho người ta khó mà từ chối được.
 
Lòng phòng bị của Hứa Tử Úc cũng dần dần tiêu tán.
 
"Vậy bây giờ anh đi đây, lát nữa sẽ có người đưa quần áo đến."
 
Thời Diên kìm nén niềm vui sướng trong lòng, ngoan ngoãn gật đầu.
 
Hứa Tử Úc lại kiểm tra còng tay và cong chân của cô một lần nữa rồi mới yên tâm ra ngoài.
 
Lúc này, một chiếc máy bay tư nhân đã hạ cánh vững vàng trên đường băng ở trung tâm hòn đảo.
 
*
 
Nửa tiếng sau.
 
Tại phòng tiệc trong khách sạn nghỉ dưỡng vẫn chưa mở cửa cho công chúng.
 
Tấm thảm dệt tay Ma-rốc gần bảy con số được trải dưới chân như một tấm thảm trải sàn rẻ tiền, dao nĩa đặt trên thảm lót trắng như tuyết phản chiếu ánh bạc vụn vỡ dưới ánh đèn, lạnh lẽo nhưng cũng cực kỳ sang trọng.
 
Mà hết thảy đều trở nên ảm đạm thất sắc bởi người đàn ông ngồi phía sau bàn ăn kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Trong chiếc đĩa ăn sạch sẽ, miếng beefsteak chín ba phần được anh cắt thành từng miếng một cách chậm rãi và ung dung, đĩa ăn trắng như tuyết bỗng chốc biến thành một bức tranh đẫm máu, khiến người ta khó mà cho vào miệng được.
 
Nhưng anh vẫn ăn từng miếng một, động tác chăm chú mà ưu nhã, trông cứ như đang tỉ mẩn điêu khắc một tác phẩm nghệ thuật.
 
Đến khi người đàn ông cho miếng thịt đỏ tươi vào miệng, tơ máu dính lên khóe môi của anh.
 
Dưới ánh đèn, làn da của anh lộ ra sắc trắng lạnh hiếm có, con ngươi đen láy, đuôi mắt hẹp dài khẽ nhếch lên, là một khuôn mặt tuấn mỹ cực kỳ yêu nghiệt nhưng ánh mắt lại rất lạnh lùng.
 
Dưới sự tương phản với màu sắc tươi sáng càng bộc lộ ra vẻ mỹ lệ ma mị, tựa như ma cà rồng đang nghỉ ngơi tại nơi sâu trong lâu đài cổ trên phim ảnh.
 
Cả ngày đều không nhìn thấy ánh mặt trời, cả người tràn ngập hơi thở xấu xa u ám âm trầm đến cùng cực.
 
Dường như người đàn ông cảm nhận được sự hiện diện của Hứa Tử Úc, anh lười biếng nâng mí mắt lên.
 
Đối diện với ánh mắt ấy, Hứa Tử Úc cũng không khỏi lạnh run người.
 
Xem ra tin đồn là thật.
 
Đứa con nuôi của nhà họ Bùi này thủ đoạn mạnh mẽ vang dội, cũng là một tên điên không thua kém gì anh ta.
 
Nhưng điều này cũng phải thôi, nếu như không có chút tài năng này, một đứa con nuôi danh không chính ngôn không thuận sao có thể nắm cả tập đoàn Bùi Thị chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, trở thành con cá sấu khổng lồ trong giới kinh doanh khiến người người khiếp sợ trong mấy năm gần đây.
 
Tập đoàn Bùi Thị trúng thầu hạng mục bất động sản lần này, có thể hợp tác với Bùi Kỵ chính là đại biểu cho lợi nhuận đếm mãi không hết.
 
Hứa Tử Úc ngồi xuống chỗ đối diện anh, khách sáo nói: “Giám đốc Bùi, xin thứ lỗi vì đã không đón tiếp từ xa, còn phiền anh cố ý đến đây một chuyến để ký hợp đồng.”
 
Câu nói này chỉ là lời xã giao mà thôi, dù sao thì cũng là do Bùi Kỵ bất chợt thay đổi thời gian trước.
 
Nhưng người đàn ông ấy lại chẳng hề có ý định khách sáo lại, vẫn bày ra vẻ mặt lạnh nhạt.
 
“Chỗ của giám đốc Hứa thật khó tìm, quả thật có hơi phiền, làm lỡ thời gian cả nửa ngày của tôi.”
 
Bùi Kỵ cong môi cười: “Nên là giám đốc Hứa à, lần hợp tác này phải nhường chút lợi ích tôi nhé.”
 
Hứa Tử Úc chỉ biết cười gượng: “Giám đốc Bùi lại nói đùa rồi.”
 
Nhưng đến khi Hứa Tử Úc bắt đầu giở hợp đồng ra, mới phát hiện phần trăm lợi nhuận vốn đã bàn xong giờ đã bị thay đổi rồi.
 
Anh ta trắng cả mặt: “Giám đốc Bùi, anh đây là…”
 
“Đã nói rồi, anh làm lãng phí thời gian nửa ngày của tôi.”
 
Bùi Kỵ ung dung mở hợp đồng ra, giọng nói không mang bất kỳ cảm xúc nào: “Hứa Thị không phải lựa chọn duy nhất của tôi, điều này chắc giám đốc Hứa hiểu rõ.”
 
Mặt Hứa Tử Úc trắng bệch không còn một giọt máu, cuối cùng anh ta cũng hiểu rõ những lời đồn trong giới về Bùi Kỵ là vì sao mà có.
 
Quả nhiên là thương nhân, trong mắt chỉ có lợi ích.
 
Ý trong lời của Bùi Kỵ đã quá rõ ràng.
 
Hoặc là nhường lợi ích, hoặc là không ký.
 
Muốn cùng anh nuốt khối bánh ngọt này thì cũng được thôi nhưng chỉ cần anh muốn bạn nôn ra thì chắc chắn phải nôn ra cho bằng được.
 
Sắc mặt Hứa Tử Úc thay đổi liên hồi, cuối cùng chỉ đành thoả hiệp.
 
Thương trường như chiến trường, cũng như luật rừng, người đứng ở đỉnh chuỗi thức ăn luôn có quyền lợi chỉ định quy tắc.
 
Tiếng lật giấy sột soạt vang lên, bỗng nhiên, tiếng thông báo tin nhắn của điện thoại reo lên.
 
Màn hình điện thoại bên tay của Hứa Tử Úc cũng sáng lên ngay sau đó.
 
Trong khoé mắt của Bùi Kỵ, tấm ảnh của một người con gái thình lình hiện lên.
 
Đầu bút đang ký tên của anh bỗng khựng lại.
 
Bùi Kỵ hơi nheo mắt, cất giọng trầm thấp: “Giám đốc Hứa, vị này là?”
 
Hứa Tử Úc nhìn theo ánh mắt của anh, trên mặt cuối cùng cũng hiện lên một nụ cười: “À, cô ấy là vợ chưa cưới của tôi, Thời Diên.”
 
Vừa dứt lời, con ngươi của Bùi Kỵ tối sầm một cách khó phát hiện, lộ ra vẻ nguy hiểm, cây bút kim loại màu đen xoay một vòng giữa ngón tay của anh, sau đó “cạch” một tiếng dừng lại.
 
Anh lặp lại từng chữ một trong câu nói của Hứa Tử Úc.
 
“Vợ chưa cưới… của anh?”
 
Hứa Tử Úc không nhận ra sự thay đổi nhỏ trên mặt của Bùi Kỵ, trong mắt anh ta đều là ảnh phản chiếu tấm hình Thời Diên trong điện thoại: “Sao thế? Giám đốc Bùi muốn gặp cô ấy sao?”
 
Khoé môi của Bùi Kỵ chậm rãi cong lên thành một vòng cung lạnh lẽo.
 
“Gặp chứ, đương nhiên phải gặp.”

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện