Ngay cả một cảnh sát hình sự với kinh nghiệm dày dặn như Giang Ngộ Bạch, lúc quan sát cũng có hơi ngứa răng.
“Được. cảnh sát hơn nửa đêm lặn lội xa như vậy để bắt được một vụ như thế, không lỗ.”
Giọng nói của Bùi Kỵ rét lạnh: “Bắt cóc, giam giữ bất hợp pháp, theo dõi rồi chụp lén, đừng bớt đi một tội danh nào.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Yên tâm đi nhưng gì nên phán quyết tất nhiên không thể thiếu.”
Nhắc đến vấn đề này, Giang Ngộ Bạch bỗng nhiên lại nghĩ đến điều gì, anh ấy nở nụ cười trêu tức: “Còn nữa, người nhận điện thoại của cậu đó, tên là Thời…Thời Diên? Từ khi nào mà cậu có dính líu quan hệ với phụ nữ vậy?”
Khuôn mặt Bùi Kỵ không có chút biểu cảm: “Hôm nay cậu nói nhảm nhiều quá đấy.”
Câu cảnh cáo càng che càng lộ này xem như đã hoàn toàn gợi lên sự hiếu kì của Giang Ngộ Bạch.
Anh ấy đang muốn tiếp tục hỏi, một cảnh sát trẻ tuổi đã đi tới từ cách đó không xa.
“Báo cáo đội trưởng Giang, vừa rồi tiểu Từ điện thoại tới, đã đưa người về nhà an toàn.”
Giang Ngộ Bạch ừ một tiếng, ánh mắt nhìn sang Bùi Kỵ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghĩ đến việc này, Giang Ngộ Bạch cười gằn giọng, lại cố ý hỏi một câu: “Trên đường trở về cô gái kia có nói gì không?”
Quả nhiên, động tác của người đàn ông dừng lại.
Cảnh sát trẻ tuổi thành thật trả lời: “Hình như có nhắc đến... Anh Bùi.”
Giang Ngộ Bạch nhíu mày tò mò hỏi: “Sau đó thì sao? Cô ấy nói gì?”
“Nói là điện thoại của anh Bùi đang ở chỗ cô ấy, hi vọng chúng tôi có thể giúp cô ấy chuyển lại cho người ta.”
“Tiếp đó thì sao?”
Cảnh sát trẻ tuổi nhạy cảm nhận ra được bầu không khí không đúng, thận trọng nói: “Hết rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhiệt độ không khí vốn dĩ được coi là bình thường đã lập tức giảm xuống, một cảm giác lạnh lẽo toả ra.
Giang Ngộ Bạch lại vui vẻ, vẫy vẫy tay: “Đi, cậu đi về trước đi.”
Giang Ngộ Bạch vừa quay đầu, Bùi Kỵ đã không đổi sắc mặt mà đi lên máy bay trực thăng.
“Nhớ kỹ, hãy phong tỏa tin tức chặt chẽ một chút, đừng ghi tên của cô ấy, cần nhân chứng thì liên hệ tôi.”
Giang Ngộ Bạch còn chưa kịp nói gì, cửa khoang máy bay trực thăng trước mặt đã khép lại một cách vô tình.
*
Về đến nhà, chiếc vali quả nhiên vẫn vứt trước cửa, mọi thứ cũng không có bất kỳ thay đổi nào so với lúc cô rời đi.
Vào lúc năm giờ sáng, xung quanh đều im ắng.
Trong hành lang lặng yên không một tiếng động, dường như chuyện cô bị bắt cóc chưa từng xảy ra.
Thậm chí cô còn cảm thấy có hơi buồn cười khi nghĩ rằng, liệu có một ngày nào đó cô đột nhiên chết đi, mà mọi người cũng vài ngày sau mới phát hiện ra hay không.
Lê cơ thể mệt mỏi bước vào cửa, chuyện thứ nhất Thời Diên làm chính là đi vào phòng tắm tắm rửa một cái.
Tắm rửa xong đi ra, cô mới nhớ tới chuyện đi lấy điện thoại ra khỏi túi xách.
Mười cuộc gọi nhỡ.
Đều đến từ cùng một người, Quý Vân Sênh.
Khi Thời Diên gọi điện lại, dường như cuộc gọi được nối máy ngay lập tức.
Ở bên kia điện thoại, Quý Vân Sênh mở miệng với giọng điệu lo lắng: “Thời Diên đó sao? Bây giờ em đang ở đâu?”
Cô đoán là có lẽ Quý Vân Sênh đã nhận được tin, Thời Diên vâng một tiếng, vừa từ từ dùng khăn mặt trên tay để lau mái tóc đang ướt sũng, vừa dịu giọng trả lời anh ấy: “Tôi đã về nhà bình an.”
Nghe vậy, đầu bên kia rốt cuộc thở phào một hơi: “Không sao thì tốt rồi, không sao thì tốt rồi.”
Anh ấy tạm ngừng, rồi lại áy náy nói: “Buổi tối anh cứ bận họp mãi, nên biết tin quá muộn. Thực sự rất xin lỗi, Thời Diên.”
Thời Diên khẽ cười, nhẹ giọng trấn an: “Anh đừng lo lắng, tôi không sao, xảy ra chuyện như thế này là điều ai cũng không nghĩ tới.”
Quý Vân Sênh lại khẽ thở dài một tiếng, “Em yên tâm, hứa tử úc đã bị phía cảnh sát bắt giam, anh đã cho luật sư đi sang xử lý. Ngày mai Lạc Thanh Y sẽ lập tức trở về, em cũng không cần quan tâm chuyện gì cả, cứ ở nhà nghỉ ngơi hai ngày cho thật tốt.”
Từ trước đến nay, cách Quý Vân Sênh đối xử với mọi người đều rất người chu toàn thích hợp, Thời Diên cũng không cần quan tâm đến những chuyện sau đó nữa.
Cô cười đồng ý: “Được, cám ơn sếp trước nhé.”
Sau khi tùy tiện tán gẫu thêm vài câu, Thời Diên cúp điện thoại.
Lúc này, sắc trời bên ngoài đã hơi tờ mờ sáng, mặt trời giống như lòng đỏ trứng vịt chiếu sáng nửa bầu trời, giống như được quét lên một lớp sơn màu cam.
Sau khi sấy tóc khô, Thời Diên đã hoàn toàn không buồn ngủ nữa.
Buổi tối vừa mới trải qua một chuyện như thế, nói không sợ là nói dối.
Người vừa điên cuồng vừa mang bệnh tâm lý giống như Hứa Tử Úc, mặc dù là số ít nhưng vẫn không khỏi khiến cô cảm thấy sợ đến mất hồn.
Tính tình kiểu này của cô, chỉ thích hợp để sống một cuộc sống an ổn bình thường.
Khoảng thời gian ở trong giới giải trí, mặc dù vẻ vang hào nhoáng nhưng lại dần dần làm cho cô thở không ra hơi.
May thay, rất nhanh thôi, cô sẽ có thể sống một cuộc sống mình muốn.
Nhìn chằm chằm vào bầu trời càng lúc càng sáng kia, trước mắt Thời Diên bỗng nhiên lại xuất hiện khuôn mặt của Bùi Kỵ.
Một cảm giác từ trước đến nay không hề tồn tại bỗng nhiên dâng lên trong đầu.
Đó là sự không chắc chắn do anh mang lại.
Cô chỉ hi vọng, lần gặp gỡ ngoài ý muốn ấy, sẽ không làm hỏng kế hoạch của cô.
Cô và Bùi Kỵ, ngay từ đầu đã không nên gặp lại.
Chỉ là......
Thời Diên quay đầu, ánh mắt rơi vào mặt bàn bên cạnh.
Chiếc điện thoại màu đen đang lẳng lặng nằm ở nơi đó, loé lên thứ ánh sáng lạnh lẽo cứng rắn của kim loại.
Giống hệt như chủ nhân của nó, là một sự tồn tại làm cho người ta không thể lơ là.
Thời Diên khẽ nhíu mày, bỗng nhiên có hơi ủ rũ.
Cô phải làm sao để đưa lại điện thoại cho anh đây?
*
Trong hai ngày tiếp theo, ngoại trừ cảnh sát đến nhà để lập biên bản, thì không hề có người gõ cửa nhà của Thời Diên.
Từ khi vào ngành giải trí năm 18 tuổi đến bây giờ, ba năm ròng rã trôi qua, ngày nghỉ của cô chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Thời gian bị ngập đầu trong công việc cũng không phải hoàn toàn không tốt, ít ra sẽ không khiến cô giống như bây giờ, trong thời gian đột nhiên rảnh rỗi thì lại cảm thấy không có chuyện để làm.
Chạng vạng tối, cô cố ý đi dạo siêu thị mua một mớ đồ ăn, nấu cho mình một bàn món ăn Giang Nam chính hiệu.
Thức ăn trên bàn sắc vừa đẹp mắt vừa thơm ngon nhưng chỉ có một bộ bát đũa lẻ loi trơ trọi.
Đang ăn, động tác của Thời Diên bỗng nhiên dừng lại, cô buông đũa xuống, cầm điện thoại bên cạnh lên, gọi một cuộc điện thoại.
Điện thoại rất nhanh được bắt máy, cô mấp máy môi, mở miệng hỏi: “Dì Trần, gần đây sức khoẻ của bà vẫn tốt chứ?”
Tiếng đóng cửa xột xoạt truyền đến, sau đó là tiếng thở dài của người bảo mẫu.
“Ôi, người già mà, hiện tại bà ấy vẫn cứ thỉnh thoảng không nhớ nổi chuyện gì, có đôi khi nhìn thấy tôi thì gọi là Tiểu Diên. Lúc thì tỉnh táo lúc thì mê mang…”
Nghe vậy, Thời Diên khẽ rũ mắt xuống, cảm thấy cổ họng có hơi nghẹn lại.
“Vất vả cho dì rồi, chuyện của bà