Giọng nói vừa dứt, ánh mắt của mọi người trong cả bàn lập tức đồng thời tập trung lại.
Có người nhìn về phía đồ ăn trước mặt Bùi Kỵ.
Một bàn... Rau xanh xào măng? Chỉ có vậy?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hay là nói.... Lấy đồ ăn dụ người?
Mà có người thì ánh mắt lại lén liếc nhìn Li Tư đầy mặt gió xuân một cái, tầm mắt lại không nhịn được dừng ở trên bóng người màu xanh làm cho người ta khó mà bỏ qua ở bên cạnh kia.
Eo của Thời Diên ưỡn đến thẳng tắp, trên mặt cũng là vẻ mặt bình thản tự nhiên.
Không ai biết ở dưới bàn, móng tay cô đã cắm vào trong thịt thật sâu.
Lần này là Li Tư cười khanh khách ra mặt giảng hòa: “Không ngờ giám đốc Bùi lại thích ăn món ăn của Giang Nam đấy, thật trùng hợp, vừa vặn tôi cũng biết làm mấy món này.”
Lúc Li Tư nói lời này, trong lòng ít nhiều cũng mang theo vài phần ý đánh cuộc, sợ Bùi Kỵ sẽ giống như ở bãi đỗ xe tối hôm qua, ngay cả cái liếc mắt cũng lười cho cô ta.
Nhưng không ngờ, người đàn ông lại thật sự không hề để ý mà đáp lại một tiếng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ừ.”
Tuy rằng chỉ có một chữ nhưng vẫn làm cho nụ cười trên mặt Li Tư càng thêm rực rỡ.
Nghe thấy tiếng ừ kia, giữa mày Thời Diên khẽ nhíu lại.
Có cái rắm.
Rõ ràng hồi trước anh ghét măng đến nỗi thấy có trong đồ ăn đều phải lấy ra.
Thấy bầu không khí cuối cùng cũng sôi nổi hơn một chút, đạo diễn cũng đúng lúc ho nhẹ một tiếng: “Để tôi giới thiệu một chút cho mọi người trước, người này chính là giám đốc Bùi, cũng là người đứng sau đầu tư cho bộ phim này của chúng ta.”
Dứt lời, Thời Diên nghe thấy xung quanh vang lên một trận tiếng hút không khí.
Giám đốc Bùi... Người đứng sau đầu tư, chỉ mấy chữ này thôi, cũng đã đủ khiến cho cả đoàn phim tò mò.
Bộ phim này tiêu tốn rất nhiều tiền nhưng mà chủ đề lại ít được chú ý, Thời Diên còn nghe nói, lúc mới bắt đầu đến kêu gọi đầu tư cũng rất khó khăn. Sau đó đột nhiên có được một khoản đầu tư kếch xù chống đỡ, là một con số cực kỳ to lớn.
Lúc này mới khiến cho đạo diễn có cơ hội đưa kịch bản tới chỗ cô, để cho bộ phim này có một con đường sống.
Từ lúc bộ phim bắt đầu quay, người đầu tư bí ẩn ở phía sau này cũng từng bị bàn tán, chỉ là một chút tin tức cũng chưa từng để lộ ra ngoài, đến cô cũng không biết.
“Giám đốc Bùi, tôi giới thiệu với anh một chút, đây là Hứa Tấn Ngạn, nam chính trong bộ phim của chúng ta.”
Đạo diễn là giới thiệu theo thứ tự, từ trái sang phải, còn chưa cho Thời Diên quá nhiều cơ hội phản ứng, ánh mắt của mọi người đã chuyển đến gần.
“Giám đốc Bùi, người ở bên tay trái anh đây, chính là nữ chính trong bộ phim của chúng ta, Thời Diên.”
Thời Diên có thể cảm nhận được, ánh mắt của người bên cạnh, cũng chậm rãi dừng ở trên mặt cô.
Ánh mắt anh nhìn cô quá trực tiếp, cực kỳ lộ liễu, hoàn toàn khác với thái độ không chút để ý lúc người khác mời rượu chào hỏi anh hồi nãy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế nên lập tức khiến cho mọi người ngửi thấy một hơi thở khác thường.
Trước mắt bao người, lòng bàn tay của Thời Diên bỗng nhiên bắt đầu ra mồ hôi, giống như sắp bị đẩy đến bên bờ vực thẳm.
Nếu để cho người khác biết cô với Bùi Kỵ biết nhau, rất nhiều chuyện mà cô không bao giờ muốn nhớ lại nữa rất có khả năng sẽ bị người ta moi ra, kéo theo phiền phức không ngừng.
Nhưng nếu cô nói không quen biết... Bùi Kỵ là người xấu xa đến đâu, không có ai biết rõ hơn cô.
Bước về trước một bước chính là vực thẳm, lùi về sau một bước là anh.
Cô hoàn toàn không có đường để đi.
Đạo diễn nhận ra bầu không khí khác lạ giữa hai người, dò xét mà liếc mắt nhìn Thời Diên một cái: “Thời Diên, cô quen giám đốc Bùi à?”
Cô không tiếng động mà nắm chặt ngón tay, nhanh chóng đáp: “Không quen.”
Ngay sau đó, lại nghe thấy một tiếng cười khẽ, không hề che giấu mà vả lên mặt cô.
Bùi Kỵ tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn thẳng vào cô, thong thả ung dung nói: “Sao tôi lại cảm thấy, trông cô Thời rất giống một người quen cũ của tôi.”
Vừa dứt lời, bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh.
Sự im lặng làm cho người ta hít thở không thông lan tràn khắp nơi, sắc mặt Thời Diên không thay đổi: “Chắc là anh nhận nhầm rồi.”
Nói xong câu này, cô cũng đã bắt đầu hối hận.
Quả nhiên, Bùi Kỵ chậm rãi nhẹ nâng mí mắt, cảm xúc u ám đọng lại ở dưới đáy mắt đen nhánh như mực càng tăng lên.
Chỉ là trong một cái chớp mắt như vậy, anh lại trở lại dáng vẻ không chút để ý kia.
“Chắc vậy.” Anh hơi nhếch môi, cười khẽ: “Dù sao người đó đã sớm chết rồi.”
Dứt lời, mọi người đều giật mình, ngay cả vẻ mặt của Li Tư cũng suýt nữa không giữ được.
Trên mặt Thời Diên cũng chợt cắt không còn hột máu.
Hình ảnh từng nghĩ là đã chìm sâu trong trí nhớ chợt vùng lên thoát khỏi lồng, lại xuất hiện rõ ràng ở trước mắt cô.
“Thời Diên, từ hôm nay trở đi, tôi coi như cô đã chết.”
Vết thương trên bả vai róc rách chảy máu ra ngoài, anh chỉ vào trái tim cô, ý cười trong mắt rét lạnh.
Đuôi mắt anh đỏ lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, giống như muốn khắc sâu dáng vẻ của cô vào trong xương cốt.
“Cho dù tôi có đáng coi thường đến mức nào, cũng sẽ không dây dưa với một người đã chết nữa.”
Hình ảnh trong quá khứ vì một câu nói của anh mà dễ dàng chiếm giữ đầu óc Thời Diên.
Anh đã nói, sẽ không dây dưa với cô nữa.
Vậy thì lần này, hẳn là vì để trả thù cô chăng.
Nghĩ đến đây, tay chân Thời Diên hoàn toàn lạnh lẽo, sắc mặt lộ ra một sự bình tĩnh gần như hờ hững.
Người khác không nhìn ra sự khác thường nhưng Bùi Kỵ lại có thể.
Anh vừa lòng mà cong môi lên, kìm chế nỗi buồn bực sắp phát tác trong lồng ngực kia, đáy mắt lại hiện lên vẻ u ám.
Tất cả mọi người cảm nhận được hơi thở gần như giương cung bạt kiếm này, bị hơi thở lạnh lẽo tản ra từ trên người Bùi Kỵ dọa sợ tới mức không dám thở mạnh.
Anh cười: “Dù sao, là mối thù không đội trời chung, sao có thể nhận nhầm được.”
*
Bữa cơm này có thể dùng từ ăn một giây mà như một năm để hình dung.
Xung quanh ăn uống ồn ào, Thời Diên lại như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Thời Diên vốn tưởng rằng, chịu đựng xong một đoạn khởi đầu kia, cô đã luyện được chút khả năng chịu đựng tâm lý.
Nhưng mà, rõ ràng cô đã xem nhẹ sự thay đổi thất thường của Bùi Kỵ.
Có anh ngồi ở bên cạnh, cô chỉ ăn tượng trưng mấy miếng đồ ăn, trong đầu óc chỉ toàn nghĩ đợi lát nữa dùng cớ gì để mau chóng rời đi, món ăn Giang Nam vốn rất hợp với khẩu vị của cô cũng ăn mà như nhai sáp.
Ngay sau đó, giọng đàn ông nhẹ nhàng vang lên bên cạnh, không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì.
“Xem ra đồ ăn không hợp ý cô Thời cho lắm, cho người bỏ đi, đổi mấy món mới lên.”
Thời Diên ngay cả cơ hội mở miệng từ chối cũng không có.
Không ai dám lên tiếng ngăn cản, đúng ra là, không có ai dám chọc giận anh.
Khách sạn không hổ là khách sạn cao cấp, hiệu suất làm việc của nhân viên phục vụ cũng cực nhanh, chưa tới một lát, món ăn Giang Nam thanh đạm trước đó đã bị đổi thành một bàn đồ cay Tứ Xuyên.
Món thì cực chua, món thì cực cay, chỉ nhìn thôi đã làm cho người ta cảm thấy dạ dày mơ hồ đau nhức.
Trên bàn không có ai dám động đũa, chỉ thấy vẻ mặt Bùi Kỵ tự nhiên mà gắp một miếng cá lên, thong thả ung dung mà nuốt xuống.
Nhìn động tác của anh, chân này Thời Diên nhíu lại thật chặt.
Cô sinh ra ở Giang Nam, từ nhỏ đã không thích ăn chua cay, ăn vào mấy miếng là cũng có thể sẽ bị đau dạ dày.
Mà rõ ràng anh cũng không quen ăn cay.
Ăn chưa được mấy miếng, môi mỏng của anh đã trở nên đỏ thắm, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi cô: “Cô Thời, không nếm thử sao?”
Nghe vậy, trong lòng Thời Diên chợt lạnh.
Bùi Kỵ điên đến mức nào, cô biết rõ.
Đến lúc đó cũng không chỉ liên lụy đến một mình cô.
Trong phút chốc, cô cầm lấy đôi đũa, nuốt vào miếng cá bị ớt nhiễm cay đến đỏ bừng kia, trong giây phút trôi xuống cổ họng, cô lập tức bị sặc đến mức ho khan thành tiếng.
Cảm giác nóng rát đốt cháy cổ họng, Thời Diên ho đến nỗi đuôi mắt cũng hơi đỏ lên, nhận lấy nước ở bên cạnh không biết là ai đưa tới mà uống vào, trong lúc nhất thời nhếch nhác không chịu nổi.
Cô rũ mắt, thế nên cũng không nhìn thấy, tầm mắt của Bùi Kỵ dừng ở trên vành tai đỏ ửng của cô, đốt ngón tay cầm chén rượu gần như trắng đi.
Chờ cô cuối cùng cũng dịu lại, điện thoại trong túi bỗng nhiên rung lên một tiếng.
Thời Diên như bắt được cọng rơm cứu mạng, trong giây phút thấy tin nhắn kia, lập tức đứng lên, cố gắng giữ vững vẻ mặt bình tĩnh.
“Xin lỗi, tôi đi toilet một lát.”
Cô đi rất nhanh, chờ sau khi bóng dáng Thời Diên hoàn toàn biến mất, Li Tư thật cẩn thận mà dùng khóe mắt liếc người đàn ông bên cạnh một cái.
Không biết có phải là ảo giác của cô ta hay không, sau khi Thời Diên rời đi, sự lạnh lẽo giữa chân mày của người đàn ông dường như càng nặng hơn, cả người toát ra hơi thở người sống chớ gần...
Li Tư nhất thời cũng không rõ quan hệ của hai người này, cô ta cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội có thể tiếp cận Bùi Kỵ hôm nay.
Nếu có thể xây dựng quan hệ với Bùi Kỵ, kể cả có là tai tiếng, đối với cô ta mà nói cũng là trăm lợi không có hại, thậm chí, có khi cô ta còn lấy được kịch bản “Đắm Chìm”, mạnh mẽ đè ép lên đầu Thời Diên cũng nên.
Trừ những chuyện này ra, chỉ riêng khuôn mặt đó của Bùi Kỵ, cô ta cũng sẵn lòng.
Nghĩ đến đây, Li Tư đành phải căng da đầu, cố chịu sự lạnh lẽo làm cho người ta sợ hãi kia, gượng nở một nụ cười xinh đẹp, hơi cúi người xuống: “Giám đốc Bùi, tôi lại rót cho anh một ly rượu nữa nha....”
Trong lúc cúi người, lọn tóc của cô ta khó khăn lắm mới cọ qua cổ tay áo của người đàn ông.
Lúc Li Tư còn chưa nhận ra, Bùi Kỵ đã không vui mà nhăn mày lại, mặt không cảm xúc đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Đạo diễn vội vàng đứng dậy: “Giám đốc Bùi,