Gió mát từ từ lại, sóng nước lặng lờ.[1]
Trong Hách vương phủ, quanh năm luôn có một mùi hương phảng phất, đó là hương hoa, còn có thêm cả hương trái cây dịu nhẹ.
Hàng cây ăn trái xanh um, lá trên cành khẽ lay động, không giấu được nét sầu của trái lớn đương mùa kết.
Trên cây vẫn còn vương những giọt sương, tựa như những ngôi sao lấp lánh.
Tất cả vẽ nên một bức tranh tươi đẹp, đầy màu sắc.
Kiều Linh Nhi nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế quý phi [2], nheo nheo đôi mắt nhìn cây nho trên đỉnh đầu, trong lòng chộn rộn.
“Ô kìa, chẳng phải là Vương phi đây sao? Sao lại một mình ở đây hóng gió vậy?”
Một giọng nói yểu điệu bỗng từ đâu truyền đến tai Kiều Linh Nhi, khiến đôi mày nàng nhíu lại.
Người của Hách vương phủ này quá vô vị, biết nàng thích chơi đùa còn kiếm chuyện đến tận cửa.
Nếu không nhận tấm thịnh tình này thì chẳng phải thật có lỗi đã khiến người ta bỏ công vô ích, nhưng nếu nhận thì lại cảm thấy như mình bắt nạt người ta, quả thật là khó xử.
Kiều Linh Nhi còn đang trầm tư thì Phượng Mai đã lắc eo thon đi tới, đặt mông ngồi trên chiếc ghế nệm êm ái mà nha hoàn của nàng ta đã chuẩn bị sẵn.
Đôi môi đỏ thắm khiến người ta thoạt nhìn đã nghĩ tới cây lựu, nhưng lại chẳng có hứng thú thưởng thức.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn điểm thêm chút phấn son càng tăng thêm vẻ quyến rũ.
“Có vẻ như, Mai trắc phi đẹp lên vài phần.” Kiều Linh Nhi chớp chớp đôi mắt, con ngươi phân rõ trắng đen kia ánh lên sự thích thú.
Phượng Mai từ nhỏ vốn đã lớn lên trong lời khen ngợi của mọi người, nay nghe được lời tán thưởng của Kiều Linh Nhi, nàng ta chẳng những không vui vẻ còn hừ lạnh một tiếng.
“Vương phi quá khen.”
Đứa bé xấu xa này mới chỉ lên tám, thế mà đã nghiễm nhiên chiếm lấy danh hiệu vương phi, thật vớ vẩn.
Đúng là đứng gần nhà xí thì chẳng tránh khỏi phân!
Kiều Linh Nhi nhìn nàng ta, khoan khoái nheo hai mắt, làm ra vẻ không chút hứng thú với khuôn mặt đầy phấn kia.
“Vương phi cảm thấy người có thể ngồi vững vị trí này sao?” Phượng Mai không quen nhìn vóc dáng tiểu hài tử này, trong lòng đầy phẫn hận.
Kiều Linh Nhi mở to đôi mắt, chớp chớp mấy cái, vô tội nhìn Phượng Mai.
“Mai trắc phi không sợ ghế của ta có đinh sao?”
Phượng Mai sửng sốt, nhất thời không hiểu được những lời này là có ý