Ngay lúc này, Kiều Linh Nhi thực sự muốn so sánh cảm giác khi gặp Bách Lý Thần với cảm giác khi gặp quỷ thần.
Chẳng phải anh ta đã rời kinh sao? Sao lại còn xuất hiện ở đây?
“Ngài, sao ngài lại ở đây?” Kiều Linh Nhi lắp bắp hỏi.
Bách Lý Thần khẽ cười, liếc mắt nhìn Vân Lam đang đứng sau lưng Kiều Linh Nhi, sau lại quay về phía nàng, “Đi theo bổn vương.”
Kiều Linh Nhi quay đầu lại nhìn Vân Lam, chân mày nàng nhíu chặt lại, lấy từ trong vạt áo ra một tờ ngân phiếu nhét vào tay Vân Lam, “Mau đi mua mấy bộ y phục khác.
À, phải rồi, hai bộ trang phục nữa, hai bộ trang phục nam cho ta và ngươi, mau đi đi.”
Vân Lam ngơ ngác nhìn tờ ngân phiếu trong tay, trong lòng khẽ thở dài, tiểu thư à, đi mua y phục mà dùng tới cả ngân phiếu sao? Lát nữa người ta trả lại bác thừa, nô tỳ biết cầm về kiểu gì đây?
Sau cùng, Vân Lam cũng biết cô mang bạc thừa về bằng cách nào.
Cô xin ông chủ tiệm y phục một cái túi thật lớn, nhét tất cả quần áo và số bạc dư vào đấy, rồi thồ trên lưng mang về.
Thấy Vân Lam có vẻ mệt rã rời, Kiều Linh Nhi rốt cuộc cũng hiểu ra, khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của nàng như tỏ ý xin lỗi, “Ôi, Vân Lam, vất vả quá rồi.”
Nét mặt Vân Lam như đưa đám, “Tiểu thư, nô tỳ không vất vả.”
Thực ra cô rất cực khổ đó, nhưng tiểu thư cũngk hông phải cố ý, cô không muốn khiến tiểu thư tự trách mình.
Bách Lý Thần nhìn tiểu nữ oa bên người mà phì cười, tiểu nữ oa này chính là tiểu cô nương mà Tư Đồ Hiên dốc lòng bảo vệ sao? Trông thì rất nhu thuận, nhưng bên trong lại mang vẻ nghịch ngợm, không phải là nghịch ngợm như một đứa bé trai mà là sự nghịch ngợm rất riêng của một nữ hài.
Sự nghịch ngợm này còn khiến người ta yêu thích.
Biết nói thế nào đây? Tiểu nữ oa này có thể thu hút sự chú ý của người khác, sau này khi đứa bé này lớn lên sẽ khuynh quốc khuynh thành cỡ nào.
Khuynh quốc khuynh thành không chỉ ở dáng vẻ, từ này liệu cũng có thể dùng để miêu tả tính cách?
Kiều Linh Nhi bị Bách Lý Thần quan sát đánh giá khiến nàng rất không hài lòng, “Không biết Thần vương gia có thể di giá hay không, ta muốn rửa mặt chải đầu một chút.”
Đôi mắt lanh lợi ẩn hiện lãnh ý, sự lạnh lẽo này có phần xa lạ, nhưng không nỡ bỏ qua.
Vệ Phàm, người bên cạnh Bách Lý Thần, sắc mặt người này lạnh lùng như băng, tiến lên một bước, “Lớn mật, dám loạn ngôn trước mặt Vương gia?”
Chân mày Kiều Linh Nhi nhăn lại, trong lòng nàng thấy vui vui, đúng là thị vệ tốt.
Không đợi Bách Lý Thần lên tiếng nhắc nhở Vệ Phàm, cái miệng nhỏ của nàng đã dẩu ra, đôi mắt linh lợi phủ mờ sương, nhìn Bách Lý Thần với vẻ ủy khuất không gì sánh bằng, “Thần vương gia thứ tội, tiểu nữ muốn tắm rửa, nói vậy chỉ là không muốn danh dự của Vương gia ngài bị hủy mà thôi.”
Đôi mắt ngọc đã phiếm nước, đủ làm tan chảy ý chí kiên cường của bất kì ai.
Khuôn mặt nhỏ của nàng ra vẻ như muốn nói, ta là vì ngài mà suy nghĩ thế mà lại chịu ủy khuất, bị ngài hiểu lầm, chỉ nhìn qua thôi đã thấy yêu thương.
Trong lòng Bách Lý Thần vô cùng bất đắc dĩ, thừa biết là nàng cố ý nhưng bản thân lại vô thức làm theo ý nàng.
“Vệ Phàm, ra ngoài.”
Chủ tử đã hạ lệnh, Vệ Phàm chỉ có thể nghe theo.
Khi xoay người rời đi còn bị Vân Lam trừng mắt một cái.
“Bỏ đi, không thể để Thần vương gia ngài chịu thiệt thòi.
Vân Lam, chúng ta đi thôi.” Kiều Linh Nhi thở dài một tiếng, mi mắt nàng rủ xuống, ý như muốn bước ra ngoài.
Bách Lý Thần thất bại hoàn toàn, vội vàng đưa tay kéo nàng lại, “Được được được, bổn vương ra ngoài.
Cô cứ thong thả, xong rồi thì gọi bổn vương một tiếng là được.”
Nói xong, hắn lập tức xoay người ra ngoài.
Đóng cửa lại rồi, mắt Vân Lam lấp lánh như sao nhìn Kiều Linh Nhi với vẻ thán phục, “Tiểu thư, người thật lợi hại đó!”
Tiểu thư có thể khiến Vương gia đứng chờ ngoài cửa, đương nhiên là lợi hại rồi.
Kiều Linh Nhi bất đắc dĩ liếc nhìn nàng ta, “Ngươi cứ ở đó mà ngây ra, bổn tiểu thư muốn đi tắm rửa.”
Nói xong nàng liền bước vào phía trong, trong lúc Vân Lam đi mua y phục nàng đã dặn tiểu nhị chuẩn bị sẵn nước nóng.
Thực ra Bách Lý Thần đã sớm đoán được ý của nàng, chịu ra ngoài cũng chỉ là vì muốn thuận theo ý của nàng mà thôi.
Vân Lam vội vàng bước đến, cô nhìn thấy một thùng nước tắm, ngẩn ngơ một lúc mới hiểu ra liền vội vàng cởi xiêm ý, bắt đầu tắm rửa.
Hai người tắm rửa xong xuôi liền vận nam trang.
“Tiểu thư, vì sao chúng ta phải ăn mặc thế này?” Vân Lam ngắm nghía y phục trên người, cảm thấy vô cùng kỳ quái, thấy rất không quen.
“Dễ dàng làm việc.” Nàng vừa đáp vừa tìm sợi dây đã dặn tiểu nhị mang đến lúc nãy, rồi tìm một cây cột buộc vào.
“Tiểu thư, người, chúng ta…” Vân Lam kêu lên.
Kiều Linh Nhi nàng nổi cáu, vội vàng buông sợi dây ra, bịt chặt miệng Vân Lam, “Ngươi im miệng cho ta.”
Vân Lam tủi thân nhìn ra cửa, thở dài một tiếng rồi đảo mắt nhìn tiểu thư nhà mình, “Tiểu thư, chúng ta định xuống dưới bằng đường này sao?”
Đây là lầu hai đó, nếu té xuống dưới thì biết làm sao đây?
Kiều Linh Nhi chẳng để ý đến nàng ta, tiếp tục công việc dang dở, sau khi hoàn thành mới lên tiếng, “Bây giờ phải xuống dưới ngay.”
Bách Lý Thần là bạn tốt của Tư Đồ Hiên, nói không chừng anh ta đã thông báo cho Tư Đồ Hiên từ lúc nào rồi, nếu để Tư Đồ Hiên biết nhất định ngài ấy sẽ ngăn cản nàng, không để cho nàng đi.
Nàng nhất định phải đi cứu Hoàng tổ mẫu, khkông thể để Hoàng tổ mẫu chịu bất kỳ thương tổn.
Vân Lam run run nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hai chân cũng run rẩy, “Tiểu thư, chúng ta còn phải đem theo bạc, đi cửa chính có được không?”
Kiều Linh Nhi liếc mắt nhìn đống bạc trên mặt bàn, đau lòng thở dài một tiếng rồi lại tiếp tục hung dữ, “Ngươi rốt cuộc có xuống hay không? Không tự làm thì ta ném ngươi xuống.”
Thời gian không