Nhìn đôi mắt trong veo như nước mở lớn, hai tay chống nạnh, dáng vẻ như cọp mẹ ra uy, “Ngài muốn làm gì?”
Chân mày Tư Đồ Hiên cau lại, “Bổn vương muốn làm gì?”
Muốn nàng mau chóng thay xiêm y, khẩn trương vào cung giải độc cho Hoàng tổ mẫu, thái độ này của nàng là có ý gì?
“Ngài đúng là một đại sắc ma.
” Kiều Linh Nhi vẫn trừng mắt nhìn hắn chằm chằm.
Người nào đó bỗng hiểu ra, không khỏi bất cười, thì ra là nàng đang nghĩ đến chuyện này sao.
Ngắm nàng từ trên xuống dưới rồi thản nhiên nói, “Nàng nghĩ bổn vương có hứng thú?”
Hứng thú anh ta nói đến ý chỉ hứng thú gì, Kiều Linh Nhi đương nhiên biết rõ, trong lòng không nhịn được oán hận chửi thầm một trận, sao mới ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nói, “Yêu cầu của Thất vương gia rất cao, đương nhiên không thể nhìn trúng thứ bụi bặm, chính vì danh tiếng của Thất vương gia nên ta mới phải quay về thay y phục.
”
Ha ha, vậy cũng có ý tứ.
“Thay ở đây.
” Đây chính là mệnh lệnh không thể hoài nghi.
Kiều Linh Nhi có phần tức giận, đôi mắt nàng tóe lửa nhìn chằm chằm anh ta.
Chẳng phải nàng ngại chuyện thân thể bị anh ta thấy hết, mà là vì giọng nói của nam nhân kia khiến nàng vô cùng khó chịu!
“Thời gian cấp bách, mau thay y phục, bổn vương ở bên ngoài đợi nàng.
” Tư Đồ Hiên lấy ra một bọc xiêm y, bước đến nhét vào tay nàng rồi xoay người đi ra ngoài.
Một lát sau Kiều Linh Nhi mới bình tĩnh lại, mở cái bọc kia ra thì thấy một bộ váy trắng mềm mại bằng tơ lụa, khiến người ta cảm thấy thật hoàn mỹ.
Anh ta định làm cái gì đây?
Chẳng kịp nghĩ nhiều, Kiều Linh Nhi tự tìm một góc an toàn đổi y phục rồi mới gọi nam nhân kia tiến vào.
Tư Đồ Hiên khẽ liếc mắt nhìn nàng, hắn bước đến vươn tay ôm nàng vào lòng, xoay người bước ra cửa.
Nàng ngạc nhiên không kịp kêu thành tiếng, phát hiện thân thể mình bị người ta ôm, lơ lửng giữa không trung.
“Đừng la, chúng ta tiến cung.
” Tư Đồ Hiên thấy sự kinh hãi trong đôi mắt nàng bèn nhẹ nhàng giải thích rõ.
“Tiến cung?” Đôi mắt nàng trừng lớn.
“Hoàng tổ mẫu trúng độc, cần nàng tiến cung giải độc cho người.
”
Hoàng tổ mẫu trúng độc?
Toàn thân Kiều Linh Nhi run lên, nàng chưa kịp hô hoán đã nghe tiếng Tư Đồ Hiên trầm thấp vang lên bên tai, “Đầu đuôi chuyện này bổn vương sẽ nói với nàng sau.
”
Tay nhỏ của nàng nắm chặt y phục hắn, mày chau, miệng nhỏ mím chặt, ánh mắt hiện lên vẻ thống khổ khó diễn tả bằng lời.
Nàng đã sớm biết những kẻ đó không dễ dàng buông tha Hoàng tổ mẫu, bọn họ đều nói Hoàng tổ mẫu không việc gì, nhưng làm sao có thể không có chuyện chứ? Chó cùng dứt dậu, khi biết được triều đình sẽ ra tay, bọn chúng ngu ngốc sao mà không tìm cho mình đường lui chứ.
Trong tẩm cung cung Trường Thọ, bầu không khí nặng nề khác thường.
Hồ Chiếu đã đợi sẵn từ trước, thấy Tư Đồ Hiên xuất hiện liền hành lễ.
Tư Đồ Hiên chưa bước đến chỗ Hồ Chiếu đã đặt mỗ tiểu hài xuống đất.
Chân vừa chạm đất, Kiều Linh Nhi lập tức chạy về phía phượng sàng, hai chân nàng hơi nhũn ra, dáng vẻ xiêu vẹo khiến Lục Nhu lo lắng, vội vàng bước lên đỡ lấy nàng, “Tiểu tổ tông, người cẩn thận một chút.
”
Kiều Linh Nhi mím môi nhìn người nằm trên giường, vành mắt chợt đỏ lên.
Thái hậu nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, người không hề tức giận nhưng cũng khiến kẻ khác run sợ.
Kiều Linh Nhi vươn tay muốn vuốt nhẹ khuôn mặt của Thái hậu, nhưng nàng lại rụt tay về.
Nàng đang sợ, nàng sợ rằng sợ chạm phải nhiệt độ mà bản thân không thể chấp nhận, nàng sợ, thực sự sợ hãi.
“Đừng lo lắng, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, chỉ còn mỗi mình nàng.
” Chẳng biết từ lúc nào Tư Đồ Hiên đã xuất hiện sau lưng nàng, nhẹ nhàng nói.
Chính nhờ câu nói này mà lòng nàng mới thả lỏng, bàn tay nhỏ mềm mại đặt trên mặt Thái hậu, những giọt nước mắt đua nhau tuôn rơi.
Nàng rất muốn chất vấn Tư Đồ Hiên về chuyện đã xảy ra, vì sao Hoàng tổ mẫu lại trúng độc, rốt cuộc Phượng gia đã xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng lý trí nói cho nàng biết, Hoàng tổ mẫu đang chờ nàng cứu, nàng nhất định phải cứu người, bằng không thì sau này nàng biết làm sao? Đó là Hoàng tổ mẫu của nàng.
Tư Đồ Hiên cũng không an ủi nàng, hắn để nàng thoải mái khóc.
Lục Nhu rất sốt ruột, nàng ta rất đau lòng, không muốn để Kiều Linh Nhi rơi nước mắt, nhưng ở trước mặt Vương gia nàng ta lại không thể lên tiếng, chỉ có thể yên lặng.
Hồi lâu sau, Kiều Linh Nhi mới đưa tay lau nước mắt trên mặt, nàng đứng lên quay đầu nhìn Tư Đồ Hiên, đôi mắt sau làn mưa càng sáng rõ, “Hoàng tổ mẫu trúng độc gì?”
“Cây cửu lý hương.
”
Cây cửu lý hương?
Kiều Linh Nhi trợn tròn mắt, đương nhiên nàng biết độc cửu lý hương là loại độc gì, độc tính của nó ra sao.
Cây cửu lý hương là một loại độc dược lạ lùng của Hương tộc, phải hiểu rõ về loại máu của người giải độc, phối hợp với một loại thiên thảo, lấy linh chi ngàn năm làm thuốc dẫn mới có thể giải độc.
Hơn nữa người giải độc và người trúng độc phải tâm linh tương thông, bằng không tính mạng cả hai đều gặp nguy hiểm.
Vì sao Hoàng tổ mẫu lại trúng loại độc này?
Giải độc dễ, thế nhưng độc tính rất kinh hoàng, nó khiến người trúng độc cảm thấy lục phủ ngũ tạng chìm trong đau đớn.
Rốt cuộc là kẻ nào lại nhẫn tâm hạ loại độc này với Hoàng tổ mẫu?
“Là ai hạ độc?” Đôi mắt sáng như ngọc lóe ra một tia âm hiểm.
Chân mày Tư Đồ Hiên hơi nhíu lại, vươn tay vuốt mái tóc nàng, “Ánh mắt này không hợp với nàng.
”
Lòng mỗ tiểu hài mềm nhũn, không biết vì sao chỉ cần nghe thấy giọng anh ta vang lên bên tai, chỉ cần có thể thấy anh ta bên cạnh mình, nàng lập tức cảm thấy yên tâm, loại an tâm này lâu dần đã thành thói quen.
Ánh mắt nàng buồn bã, “Hiện tại trong tay ta không có thiên thảo.
”
Thiên thảo và linh chi ngàn năm đều mọc ở Thiên Sơn, nếu bây giờ đến Thiên Sơn tìm cũng phải mất năm ngày, nhưng Hoàng tổ mẫu không đợi được.
“Hạ quan có.
” Hồ Chiếu lên tiếng.
Tư Đồ Hiên thấy ánh sáng khôi phục trong đôi mắt mỗ tiểu hài, lòng hắn cũng thấy thư