Sáng sớm hôm sau, Kiều Linh Nhi vốn ưa ngủ nướng cũng thức dậy sớm, chuyện này khiến Vân Lam giật mình, “Tiểu thư, xảy ra chuyện gì sao?”
Kiều Linh Nhi rất vô tội lắc đầu, “Không có gì, ta muốn đến thư phòng luyện chữ, hôm nay ngươi không cần theo ta.”
“Tiểu thư, người không cần nô tỳ giúp người mài mực sao?”
“Không cần.”
Vân Lam nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn của tiểu thư nhà mình đầy nghi hoặc, chân mày hơi nhíu lại, “Tiểu thư, có phải người vừa mơ thấy Thái hậu nương nương?”
Sao mới sáng sớm đã vui vẻ như thế nhỉ?
Hoàng tổ mẫu?
Kiều Linh Nhi hơi sửng sốt, lòng như chùng xuống, đâu phải nàng không muốn mơ gặp Hoàng tổ mẫu, nhưng dù nhớ thương như thế nào cũng không nằm mơ thấy người, thật không biết vì sao.
Vân Lam thấy sắc mặt tiểu thư kém đi, không khỏi sốt ruột, “Tiểu thư, người có nhớ Thái hậu nương nương không?”
Kiều Linh Nhi gật đầu, “Nhớ.”
Vân Lam biết sai rồi, không nên nhắc đến Thái hậu nương nương, người đối với tiểu thư quan trọng như thế, tiểu thư nhất định rất nhớ người, cô lại còn nhắc thẳng trước mặt tiểu thư như vậy.
“Bỏ đi, suy nghĩ nhiều cũng vô ích, ta đến thư phòng trước đã.” Kiều Linh Nhi khẽ thở dài một tiếng, rồi nàng đứng dậy bước ra ngoài.
Trong thư phòng, Tư Đồ Hiên đang xử lý một số chuyện, chớt nghe thấy tiếng than thở ngoài cửa liền nhấc mi lên liếc một cái, sau lại tiếp tục công việc, mặc kệ bóng dáng nhỏ bé kia.
Kiều Linh Nhi khẽ đẩy cửa, liếc sơ qua một cái rồi lại đống cửa, giả đò gõ gõ hai cái.
Nào ngờ người ngồi bên trong chẳng có phản ứng gì khiến nàng buồn bực không thôi, chẳng phải anh ta đang ở trong đó sao? Lẽ nào lại không nghe thấy?
Nghĩ rằng có thể là vì nguyên nhân này, Kiều Linh Nhi lại gõ cửa một cái, nhưng vẫn không có tiếng đáp lại.
“Ầm” một tiếng, Kiều Linh Nhi không màng đến hậu quả, trực tiếp đẩy cửa vọt vào, khuôn mặt nhỏ rất tức giận, nàng chạy đến trước bàn, trừng mắt chất vấn nam nhân kia, “Ngài rõ ràng đang ở đây, vì sao không để ta vào?”
Rốt cuộc Tư Đồ Hiên cũng chịu buông đống giấy tờ trong tay, khẽ ngẩng đầu lên liếc nhìn nàng, “Chẳng phải nàng đã vào rồi đấy thôi?”
Kiều Linh Nhi chẳng có vẻ gì là ăn năn, vẫn giữ nguyên dáng vẻ kiêu căng phách lối nhìn hắn chằm chằm, “Ngài rõ ràng đã nghe tiếng gõ cửa, vì sao không lên tiếng?”
“Bổn vương còn chưa kịp đáp thì nàng đã vào được rồi mà.”
Giọng nói kia rất nhẹ nhàng, không chút trách cứ, nhưng lại khiến Kiều Linh Nhi tỉnh ngộ.
Biết bản thân không đúng đành dũng cảm nhận sai, “Ta gõ cửa hai lần ngài cũng chẳng nói gì, nên đành xông vào thôi.
Lần sau ta gõ thêm một lần nữa, thế có được không?”
Lại còn có cả cách này sao? Tư Đồ Hiên bất đắc dĩ lắc đầu, “Lại đây mài mực.”
Kiều Linh Nhi vui vẻ bước đến, “Thất gia, hôm nay ngài có bận nhiều việc không?”
“Nhiều.”
Kiều Linh Nhi sững sờ, tay nàng khựng lại, chân mày nhíu chặt, nếu hôm nay nhiều việc cần xử lý thì làm sao nàng thương lượng chuyện kia được? Dẫu chuyện này có thể bàn sau nhưng nhiệt tình của người ta cũng có lúc thôi, kế hoạch mà nàng vất vả nghĩ ra nếu không có anh ta tham gia thì cũng vô phương thực hiện.
“Thất gia, vậy khi nào ngài mới rảnh?” Kiều Linh Nhi dừng hẳn việc đang làm lại, chớp mắt hỏi thăm.
Tư Đồ Hiên ngẩng đầu lên liền bắt gặp đôi mắt sáng như ngọc toát lên vẻ chờ mong, muôn đùa một chút song lại không đành lòng.
“Có việc sao?”
Kiều Linh Nhi nhìn thấy tia sáng hi vọng, lập tức gật đầu, “Phải, có việc.”
“Nói đi.” Tư Đồ Hiên đặt xuống sách vừa cầm lên xuống, hai tay đan lại với nhau.
Kiều Linh Nhi cười híp mắt, nàng lấy từ trong áo ra một tờ giấy viết tay nhưng chưa đưa cho hắn, “Ta muốn hợp tác với Thất gia ngài.”
Tư Đồ Hiên nhìn nàng mà buồn cười, hắn sớm biết nha đầu này có chuyện muốn bàn, cũng đã sớm lường đến chuyện đòi hợp tác, chỉ không ngờ nàng lại tích cực như thế.
Kết quả là đôi mày tuấn dật chau lại, “Nàng muốn hợp tác với bổn vương?”
Kiều Linh Nhi gật đầu, khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh rất nghiêm túc, “Ta biết ngài là một thương nhân xuất sắc, thế nhưng dù xuất sắc thì cũng cần đối tác tốt, bằng không thì lợi nhuận sẽ rất thấp.
Có lẽ trong vương triều Nam Hạ này ngài tìm được không ít người cùng hợp tác, nhưng ta dám khẳng định một câu, ngài tuyệt đối không thể tìm được một đối tác như ta, bởi vì trên tay ta có thứ mà cả triều Nam Hạ này, thậm chí là cả thời đại này cũng không có được.”
Nhìn dáng vẻ tự tin của nàng, khóe miệng Tư Đồ Hiên khẽ cong lên.
Hắn như vậy không phải vì nàng tự tin có thể mang đến lợi nhuận cho hắn, mà chỉ đơn giản là vì nàng tự tin vào bản thân mình.
“Nàng? Dựa vào cái gì mà khẳng định mang lại lợi nhuận cho bổn vương?”
Kiều Linh Nhi không chịu nổi giọng điệu hoài nghi này của Tư Đồ Hiên, nàng hừ lạnh một tiếng, sắc mặt lạnh lùng, “Mới hôm qua đây thôi, thứ vải mà Thập tam gia đem về cho ngài tuy không tồi nhưng tuyệt đối không phải thứ tốt nhất.
Do cách chế ra nguyên liệu cũng tương ứng với thành phẩm làm ra, nhưng nếu dùng cách chế tạo của ta, khẳng định sẽ cho ra thành phẩm tốt hơn thứ vải kia rất nhiều.”
Tư Đồ Hiên chợt phát hiện, lúc này, đôi mắt ngọc sáng ngời còn chói lóa sự tự tin, giống như ánh mắt của mãnh tướng lão luyện trên chiến trường, dám chắc bản thân có thể tiêu diệt hết mọi địch thủ, khiến đối phương như bị hút vào, tiện đà bị thuyết phục.
Hắn cảm thấy tiểu hài này còn chín chắn hơn cả một người lớn.
Đúng là một đứa nhỏ phức tạp.
“Nàng cầm thứ gì trên tay vậy?” Tư Đồ Hiên dời trọng tâm câu chuyện sang chỗ khác, hắn không muốn tâm tình mình vướng vào vòng