Mấy ngày nay, không rõ có phải vì Tư Đồ Dật thực sự làm nên chuyện, hay là vì do Tư Đồ Hiên đã an bài, tạm thời Mộ Dung Thiên Vũ không còn làm phiền đến Kiều Linh Nhi nữa.
Không bị Mộ Dung Thiên Vũ tìm đến cửa, tất cả tâm tư của nàng đều đặt vào bản vẽ.
Tư Đồ Hiên không cho nàng mang việc về phủ, nàng chỉ còn cách khẩn trương hoàn thành chuyện cần làm trong khoảng thời gian cho phép.
Vân Lam thấy vậy không khỏi đau lòng, nhưng trông tiểu thư chăm chú như thế lại chẳng dám quấy rầy, chỉ khi Tư Đồ Dật xuất hiện ở nhà xưởng, cô bèn oán thán vài câu, “Thập tam gia, ngài trông xem tiểu thư cực khổ nhường nào, việc kinh thương vất vả đến vậy sao?”
Cô biết tiểu thư và Thất vương gia có qua lại chuyện làm ăn, là hợp tác kinh thương.
Thế nhưng cô không hiểu nổi vì sao tiểu thư lại khổ cực đến vậy, mà Vương gia cũng cứ thế để mặc tiểu thư làm khổ mình.
“Có một số việc cô chưa cần phải hiểu lúc này.” Tư Đồ Dật buông một câu đầy thâm ý.
Vân Lam càng không hiểu, “Thập tam gia, lời ngài nói nô tỳ không hiểu lắm.”
Tư Đồ Dật thoáng sửng sốt, sau mới gật đầu, “Cô cứ làm tốt bổn phận của mình là được rồi, chuyện khác không cần lo đến.
Hôm nay cũng là ngày cuối cùng, tiểu thư nhà cô xong hôm nay sẽ không còn vất vả nữa.”
Vân Lam càng thêm mơ hồ, trước đây tiểu thư luôn giải thích mọi chuyện cho cô hiểu, nhưng bây giờ tiểu thư rất bận rộn, chẳng mấy khi có thời gian trò chuyện với cô nên chuyện gì cũng đều rất mơ hồ.
Giờ phút này Thập tam gia còn nói thế, đương nhiên cô càng không hiểu nha.
“Ngày mai tiểu thư nhà cô sẽ theo Thất ca đến kinh thành Lưu Vân, đến lúc đó cô cũng sẽ theo cùng.
Hơn nữa vì thời gian cấp bách, cho nên tiểu thư nhà cô nhất định phải mau chóng hoàn thành.”
Lúc này Vân Lam mới hiểu rõ, gật gật đầu, “Thì ra là vậy.
Thế nhưng Thập tam gia à, vì sao phải đến kinh thành Lưu Vân?”
“Sinh thần của Lưu Vân hoàng đế.” Chân mày Tư Đồ Dật bỗng nhíu lại, “Phải rồi, Vân Lam, ta còn có chuyện phải đi trước, lát nữa nói tiểu thư nhà cô đến tìm ta, để nàng ta lập tức quay về vương phủ.”
Mới vừa dứt lời, chẳng đợi Vân Lam kịp phản ứng, Tư Đồ Dật đã xoay người rời đi.
“Đúng là kì quái, lời còn chưa nói hết đã vội bỏ đi sao?”
“Đang lầm bầm cái gì đó? Ai nói chưa dứt đã bỏ đi?” Giọng nói nhẹ nhàng của Kiều Linh Nhi truyền đến.
Vân Lam bị giật mình, sợ hãi hỏi, “Tiểu thư, sao người đã ra rồi?”
Kiều Linh Nhi không nói gì mà chỉ liếc mắt nhìn nàng ta, “Xong việc thì ra, có chuyện gì sao?”
“À, dạ không có việc gì.” Vân Lam nháy mắt đã vui vẻ hẳn, “Tiểu thư, người xong việc rồi chi bằng chúng ta đi dạo phố một chút đi có được không? Cũng lâu rồi người không ra ngoài.”
Chỉ e đây là vì bản thân cô nương cô ấy chứ nhỉ? Hôm qua, trên đường về phủ, nha đầu kia cứ dòm chằm chặp vào sạp bán son nước phấn bột, lúc ấy tâm tình cũng vui hơn hẳn.
Bỏ đi, dù sao cũng đã hoàn thành, tiếp theo chỉ cần dặn dò Cam Hoài chu toàn, nàng cũng có thể thả lỏng một chút.
“Được rồi, ngươi đã hào hứng như vậy thì chúng ta đi.”
Khuôn mặt nhỏ của Vân Lam ửng hồng, chẳng rõ có phải vì bản thân cô ngộ ra tiểu thư đã nhìn thấy ý đồ của mình hay không, “Tiểu thư, người thật tốt.”
Kiều Linh Nhi không nói gì, chỉ liếc nhìn nàng ta bảo, “Đi thôi.”
Trên đường phố náo náo nhiệt nhiệt, so ra còn tấp nập hơn cả ngày hôm qua.
“Vân Lam, gần đây Liễu Thành có chuyện gì không?” Kiều Linh Nhi tò mò hỏi.
Vân Lam dạ thưa đáp, “Dạ tiểu thư, nô tỳ không biết.”
Cô cùng tiểu thư đến Liễu Thành không lâu, làm sao biết được có chuyện gì xảy ra chứ!
“Tiểu thư, ba ngày nay là ngày thương hội của Liễu Thành.” Thời Bố theo sau vội giải thích.
Thương hội?
Kiều Linh Nhi chớp mắt mấy cái, quan sát mọi người chung quanh, dường như cách ăn mặc của họ có phần hoa lệ hơn, không giống bá tánh bình dân, hơn nữa bên cạnh mấy người ăn vận hoa lệ ấy còn có vài tên tùy tùng theo sau.
Xem ra mấy ngày nay ở Liễu Thành này náo nhiệt vô cùng!
“Thất gia không biết sao?”
“Gia biết, nhưng không năm nào người tham dự.”
Kiều Linh Nhi tỏ ý không vui, về lý, Tư Đồ Hiên là người làm ăn, cơ hội dù nhỏ cũng không nên bỏ lỡ mới phải, hiếm khi thấy cái gọi là thương hội ở thời đại này, sao anh ta lại không tham dự chứ?
“Thế chẳng phải là quá lãng phí cơ hội sao?” Những lời này dường như không phải Kiều Linh Nhi đang nói với Thời Bố mà giống đang tự lẩm bẩm một mình.
“Tiểu thư à, tại sao lại lãng phí cơ hội vậy? Thất vương gia tiền tài không thiếu, không cần tham dự mấy việc này cũng phải mà?”
Kiều Linh Nhi liếc mắt nhìn Vân Lam, nàng còn chưa kịp lên tiếng thì Thời Bố đã nêu ra một vấn đề khác, “Nếu có một ngày, có người mang đến cơm đủ cho cô ăn cả một đời, cô nói xem cô còn cố gắng nữa không?”
Kiều Linh Nhi không ngờ tới rằng Thời Bố lại đưa ra một vấn đề chuẩn mực đến như thế.
Song, điều khiến nàng thổ huyết chính là câu trả lời của Vân Lam.
Vân Lam rất nghiêm túc suy nghĩ một hồi, chân mày cô nhíu lại, “Không thể nào nha, cơm sẽ thiu mất.”
Kiều Linh Nhi phì cười, nhưng vì đây là đướng lớn, nàng không thể ngặt nghẽo mà cười, đành che lại cái miệng nhỏ nhắn.
Mặt Thời Bố chuyển sang sắc đen, như hận không thể bước đến bóp chết Vân Lam.
Vân Lam rất vô tội nhìn tiểu thư nhà mình, càng không hiểu nổi vì sao người lại cười rạng rỡ như thế.
Đột nhiên phía trước phát ra tiếng đánh nhau, người qua lại trên đường đều đổ dồn về hướng ấy.
“Tiểu thư, thuộc hạ hộ tống người hồi phủ.” Thời Bố nhìn ra được sự hiếu kỳ trong lòng Kiều Linh Nhi bèn lên tiếng chặn đầu trước.
Thế nhưng lúc này, tâm tình Kiều Linh Nhi của chúng ta đã bị bắt mất rồi, nào có tâm trạng hồi phủ.
“Chúng ta đi dạo một chút đã.” Đoạn, nàng đưa chân bước theo dòng người.
Tim Thời Bố khẽ thắt lại, nhắm mắt đuổi theo.
Nếu để tiểu thư xảy ra chuyện, gia tuyệt đối sẽ không bỏ