Nghe Tư Đồ Dật nói vậy, đôi chân mày nhỏ xinh xắn của Kiều Linh Nhi chau lại, vấn vít thành một đóa hoa đen huyền nho nhỏ, đôi mắt đen láy mang theo tia oán niệm, còn có cả sự phiền muộn, sau cùng chuyển thành bất đắc dĩ.
Xem ra đúng là vì nguyên nhân này mà khiến nàng tức giận, rốt cuộc là vì sao chứ?
Không, nhất định không thể là nguyên nhân này.
“Ta có giận sao?” Gạt bỏ suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, Kiều Linh Nhi hỏi ngược lại với vẻ vô tội.
Tư Đồ Dật không nói gì, khuôn mặt tròn nhỏ kia đầy ủy khuất lẫn tức giận, bây giờ lại còn làm ra vẻ không có gì, chẳng lẽ là hắn nhìn lầm?
“Thực ra chuyện hợp tác giữa Mộ Dung gia và Thất ca đã có từ rất lâu, Mộ Dung tiểu thư lại là người giỏi kinh thương, đến vương phủ cũng là chuyện thường tình.” Tư Đồ Dật suy nghĩ một chút rồi giải thích.
Kiều Linh Nhi chớp mắt mấy cái rồi gật đầu, “Ta hiểu.”
Tư Đồ Dật cười nhẹ nhõm, “Cô hiểu thì tốt rồi, thực ra ta thấy nếu Mộ Dung tiểu thư gả cho Thất ca cũng rất tốt.
Dung mạo Mộ Dung tiểu thư không tệ, trong chuyện kinh thương cũng có thể thay Thất ca lo lắng.”
Trong lòng Kiều Linh Nhi bỗng thấy không thoải mái, giọng nàng có phần lạnh lùng, “Lẽ nào ta làm ăn không giỏi?”
Tư Đồ Dật sửng sốt, hắn cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo tựa băng giá phả ra từ người mỗ hài tử, chẳng hiểu vì sao mà tim hắn khẽ run lên, ngượng ngùng cười, “Ta không nói thế, chỉ là không giống mà thôi.”
“Chẳng có gì mà không giống cả, ta có thể buôn bán, càng có thể làm nhiều chuyện khác nữa.”
Nói xong, Kiều Linh Nhi lập tức dứng dậy bỏ đi.
Một hồi sau Tư Đồ Dật cũng chưa định thần lại.
Đứa nhỏ kia sao lại tức giận như vậy? Hắn chỉ khen Mộ Dung tiểu thư là người giỏi kinh thương, nào có nói nàng ta không tốt đâu kia chứ.
Mộ Dung tiểu thư giỏi giang chốn thương trường, lại có khuôn mặt xinh đẹp như tiên trên trời, nếu có thể gả cho Thất ca, dựa vào thực lực cũng như tài lực của Mộ Dung gia, nhất định có thể giúp được Thất ca ít nhiều.
Vì sao nàng ta phải giận chứ?
Tư Đồ Dật nghĩ mãi cũng nghĩ không ra, thôi thì lo chuyện của bản thân còn tốt hơn.
Mãi đến sau này, Tư Đồ Dật điều mình làm khi ấy sai đến thế nào, quá đáng đến thế nào.
Ngày hôm sau, vốn định là sáng sớm sẽ khởi hành đến Lưu Vân, nhưng vì một việc đột xuất mà phải hoãn lại.
Tư Đồ Hiên phải xuất phủ xử lý chuyện này, Kiều Linh Nhi ở lại trong phủ, đi dạo vòng quanh.
Chẳng hiểu vì sao nàng cứ thấy buồn man mác, dường như có luồng khí đè nặng ở đáy lòng, không cách nào giải tỏa, vừa buồn bực lại vừa khó chịu.
Kiều Linh Nhi mang theo bộ mặt nặng như chì đi dạo trong hoa viên, còn Vân Lam thì theo sau lưng, chỉ dám nhìn chứ không dám lên tiếng.
Đột nhiên, thị vệ gác cửa báo lại rằng Mộ Dung Thiên Tình đến.
Chân mày nàng hơi nhíu lại, Mộ Dung Thiên Tình đến sao còn không mời vào mà chặn lại ở cửa?
“Vì sao không mời Mộ Dung tiểu thư vào?” Kiều Linh Nhi chớp đôi mắt to tròn, nghi hoặc nói.
Thị vệ nọ cung kính trả lời, “Hồi tiểu thư, Vương gia đã căn dặn rằng nếu ngài không có ở phủ, bất cứ người nào muốn vào phủ cũng phải qua sự phê chuẩn của tiểu thư.”
Kiều Linh Nhi bỗng thấy thoải mái hơn một chút, sắc mặt cũng tốt lên nhìu, “Để nàng ta vào.”
“Rõ.” Thị vệ xoay người lui xuống.
Vân Lam không mấy tán thành với cách làm của tiểu thư, “Tiểu thư, sao lại để cô ta vào? Vừa nhìn cũng thấy Mộ Dung tiểu thư không phải người tốt lành gì.”
Kiều Linh Nhi bước đến ngồi trong tiểu đình, sau mới liếc mắt nhìn Vân Lam, “Sao ngươi lại nói vậy?”
Câu hỏi này đúng là muốn làm khó Vân Lam.
Ạch, thực ra cô cũng không biết người tốt và người xấu khác nhau thế nào.
“Nô tỳ không biết.” Vân Lam cúi đầu.
Kiều Linh Nhi nhẹ nhàng phê bình, “Người tốt hay người xấu đều không có viết trên trán, ngươi kết luận người ta là người xấu, thế chẳng phải là không công bằng sao?”
Vân Lam buồn bực nhìn tiểu thư nhà mình, “Nhưng tiểu thư à, nô tỳ thấy Mộ Dung tiểu thư thực sự không giống người tốt, ngày hôm qua cô ta còn dùng ánh mắt kia nhìn người.”
Kiều Linh Nhi lại dịu dàng cười, vừa cười vừa lắc đầu, “Nàng ta là người tốt hay người xấu cũng chẳng liên quan đến ta.”
Vân Lam trợn tròn mắt, dường như định nói điều gì nhưng lại phát hiện mình không thể thốt ra, không biết phải nói như thế nào cho phải nên đành trầm mặc.
Tiểu thư, đúng là quá kỳ lạ.
“Tiểu thư rất thông minh.” Thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng chỉ có thể thốt ra một câu này.
Khóe miệng Kiều Linh Nhi khẽ giật, tiện đà hỏi nhỏ, “Lão gia nhà ngươi có thông minh không?”
Lão gia? Là phụ thân của tiểu thư sao? Khi đó ngài cũng được coi là tài tử, đương nhiên là thông minh chứ.
Vân Lam gật đầu.
“Phu nhân nhà ngươi có thông minh không?”
Phu nhân? Là mẫu thân của tiểu thư à? Khi đó người cũng được coi là tài nữ, đương nhiên là cũng thông mình rồi.
Vì vậy, Vân Lam gật đầu lần thứ hai, “Cả hai người đều thông minh ạ.”
“Hai người đều thông minh sẽ sinh ra một đứa con ngu si sao?” Kiều Linh Nhi hỏi ngược lại một vấn đề chẳng mấy ăn khớp.
Vân Lam vội vàng lắc đầu, “Sẽ không.”
Tốt ròi, nha đầu bên cạnh là người đơn thuần, nàng cũng bớt được không ít việc.
“Vân Lam, sau này không được tùy tiện đánh giá người khác tốt hay xấu, nghe chưa?”
Vân Lam gật đầu lia lịa, tuy rằng cô không hiẻu lắm, nhưng cô biết lời tiểu thư nói nhất định không sai.
Mộ Dung Thiên Tình đã đi đến, mặt nàng ta tối sầm lại, khi nhìn thấy dáng vẻ tươi cười trên mặt Kiều Linh Nhi, lửa giận không cần mồi cũng bùng cháy.
Mộ Dung Thiên Tình nàng là người có mặt mũi ở Liễu Thành, đời thuở nào lại bị giữ ngoài cửa phủ chờ người khác cho đòi? Hôm nay chính vì Kiều Linh Nhi mà nang ta bị chặn ở cửa vương phủ, chờ đợi nàng ta cho gọi? Chuyện này nếu truyền ra khắp Liễu Thành, nàng ta còn mặt mũi nào ra đường?
“Tiểu thư, Mộ Dung tiểu thư đến.” Thị vệ cung kính bẩm báo.
“Ta biết rồi, lui xuống đi.” Kiều Linh Nhi phất bàn tay nhỏ, ý bảo thị vệ lui đi.
Ánh mắt nàng dời lại trên người Mộ Dung Thiên Tình, chớp mắt nói, “Mộ Dung tiểu thư, mời ngồi.”
Khi cô gái nhỏ này cất tiếng, Mộ Dung