Lãnh Tú thấy Mộ Dung Thiên Tình khóc nức lòng nhất thời không biết phải làm sao.
Mộ Dung Thiên Tình vốn là đứa con vàng của Mộ Dung gia, hôm nay khóc lóc thế này chẳng lẽ đã gặp chuyện gì?
“Tình nhi, nín đi đã nào, khóc sẽ làm hư mắt đó.” Lãnh Tú dịu dàng khuyên nhủ.
Nào ngờ những lời an ủi này càng khiến Mộ Dung Thiên Tình khóc to hơn, gào khóc thảm thiết khiến lòng Lãnh Tú nhói đau.
Đám hạ nhân đi qua đi lại đều tò mò nhìn vào, không biết đã xảy ra chuyện gì với tiểu thư.
Chân mày Lãnh Tú hơi nhăn lại, liếc về phía đám người hóng thị phi nọ, sau mới cúi đầu nhẹ nhàng bảo, “Tình nhi, nếu cứ khóc thế này sẽ khiến đám hạ nhân cười cho đấy.”
Lúc này Mộ Dung Thiên Tình mới nhỏ tiếng lại, nhưng những tiếng thút thít vẫn còn trong họng.
Lãnh Tú không biết làm sao khác, đành kéo tay Mộ Dung Thiên Tình đưa đến tiểu viện của mình.
Sau khi dặn dò đám thị nữa bày nước, Lãnh Tú liền cho bọn họ lui, dù sao một số chuyện không tiện để kẻ dưới hay, bằng không lại mất mặt phận làm chủ tử.
Đợi Mộ Dung Thiên Tình nín khóc, Lãnh Tú mới đưa khăn tay cho nàng ta lau khuôn mặt đẫm nước.
Mộ Dung Thiên Tình nhận lấy, nàng ta cúi thấp đầu không nói gì, lặng lẽ chấm nước mắt.
“Tình nhi, có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Lãnh Tú nhận lại chiếc khăn tay, vò trong thau rửa mặt, sau mới quay lại ngồi cạnh bên Mộ Dung Thiên Tình hỏi han.
“Tẩu tẩu, có phải muội quá kém cỏi không?” Tiếng Mộ Dung Thiên Tình khàn khàn, vẻ mặt hốt hoảng.
Lãnh Tú giật mình, vội vàng lắc đầu.
“Sao có thể chứ? Kẻ nào dám hồ ngôn?”
Mộ Dung Thiên Tình chỉ im lặng, suy cho cùng có phải là lời nhăng cuội hay không, tự đáy lòng nàng ta hiểu rõ.
“Tình nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lãnh Tú nóng lòng, “Có phải có ai bắt nạt muội?”
Nhớ lại những lời kia, vành mắt Mộ Dung Thiên Tình lại đỏ lên, song nàng ta nhịn được, không để nước mắt chực trào lần thứ hai.
“Tình nhi, đừng nóng nảy, cũng đừng đau lòng.
Là ai bắt nạt muội, nói cho ca ca biết để ca ca đi dạy dỗ kẻ đó một trận.” Lãnh Tú càng sốt ruột hơn, nàng ta không thể chịu được khi thấy người khác khóc.
Ca ca?
Trái tim Mộ Dung Thiên Tình nhói đau, những giọt nước trong suốt nơi khóe mắt tiêu bến, con ngươi chỉ còn lại sự phẫn nộ, đó là vì đau lòng mà uất, “Đừng nhắc đến huynh ấy trước mặt muội.”
Lãnh Tú bị câu nói này dọa đến bạt vía, lo lắng hỏi, “Tình nhi, chuyện này…”
“Tẩu tẩu, mấy năm qua huynh ấy đối đãi với tẩu ra sao?” Mộ Dung Thiên Tình bất ngờ quay sang nhìn Lãnh Tú.
Lãnh Tú cúi đầu không nói gì.
“Tẩu tẩu, thật ra bao năm qua tẩu ra sao muội đều biết cả, ca ca đối xử với tẩu tệ bạc…”
Mộ Dung Thiên Tình còn chưa dứt lời, Lãnh Tú đã vội vàng lên tiếng, “Tình nhi, chớ có nói bậy.
Đại ca muội rất tốt, thật sự rất tốt…”
Bốn chữ cuối cùng, thật sự rất tốt, đã đủ trầm nhỏ để Mộ Dung Thiên Tình không nghe được.
Thật sự rất tốt? Chẳng lẽ nàng ta không biết sao? Mấy năm qua nàng ta đã mắt nhắm mắt mở nhìn ca ca dần sa đọa, nhìn tẩu tử chịu ủy khuất, nàng ta có thể không hiểu rõ sao?
“Thật sự rất tốt sao? Tẩu tẩu, tẩu tự hỏi tim mình xem nhưng lời tẩu vừa nói có mấy phần là thật? Những chuyện đại ca làm tẩu nghĩ muội không biết?” Mộ Dung Thiên Tình giận dữ hỏi vặn lại, vì chuyện ngày hôm nay, nàng ta đã không còn cho rằng người ca ca nàng thương quý năm nào vẫn là một vị huynh trưởng mẫu mực.
“Tình nhi…”
“Tẩu tẩu, hằng đêm huynh ấy đều hành hạ tẩu, tẩu nhìn những vết máu bầm trên người mà xem, có thiếu chỗ nào sao?” Nói đoạn, Mộ Dung Thiên Tình vươn tay kéo ống tay áo Lãnh Tú lên, đập vào mắt là những vết máu bầm tím ngắt.
Lãnh Tú vội vàng đứng dậy rụt tay về, hét lên, “Tình nhi, đừng như vậy.”
Mộ Dung Thiên Tình cũng chẳng chấp nhất, nàng ta buông lỏng tay, nhìn tẩu tử mình cười nhạt, trong nụ cười chất đầy sự chua xót, “Tẩu tẩu, tẩu đừng lừa mình dối người.”
Vành mắt Lãnh Tú đỏ hoe, ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Thiên Tình, “Tình nhi, rốt cuộc hôm nay muội đã xảy ra chuyện gì?”
Giọng Lãnh Tú hơi cao lên, Mộ Dung Thiên Tình cũng sửng sốt, không ngờ tẩu tử lại cao giọng mà nói chuyện với mình.
Lãnh Tú gả vào nhà Mộ Dung cũng đã năm năm.
Từ sau khi nàng ta gặp chuyện không may thì Lãnh Tú cũng gả vào bầu bạn, giúp nàng ta vượt qua quãng thời gian tăm tối nhất.
Cho nên Mộ Dung Thiên Tình rất quan tâm đến Lãnh Tú.
Song Lãnh Tú lại là người nhát gan, sợ phiền phức, làm việc gì cũng rụt rè, ngày hôm nay…
“Tình nhi, thật xin lỗi, tẩu, tẩu không cố ý.” Phát hiện ra tia lạnh lùng trong ánh mắt Mộ Dung Thiên Tình, lòng Lãnh Tú hơi run lên, đầu nàng ta cúi gằm, hai bàn tay cuống quít vần vò.
Mộ Dung Thiên Tình cười lạnh, “Ngay cả tẩu cũng cho ta là tàn hoa bại liễu, có phải vậy không?”
Tàn hoa bại liễu?
Lãnh Tú tròn mắt nhìn Mộ Dung Thiên Tình rồi vội vàng lắc đầu, “Tình nhi, muội đừng nghĩ lung tung.”
Ánh mắt Mộ Dung Thiên Tình càng lạnh lẽo, nhìn xa xăm về phía cửa, “Muội nào có, là trượng phu của tẩu, đại ca của muội đã nói như thế.”
Lãnh Tú sợ ngây người, ý của Tình nhi là, những lời khó nghe kia là của phu quân… Lẽ nào hôm nay Tình nhi đau lòng đến thế là vì chuyện này?
Nhưng mà sao có thể chứ, phu quân dù không tốt với nàng nhưng vẫn rất yêu thương Tình nhi, sao có thể nói Tình nhi như thế chứ?
“Tình nhi, không thể nào đâu, phu quân sao có thể nói thế? Không thể nào, phu quân là một huynh trưởng tốt, không thể nào đâu…” Lãnh Tú run rẩy đáp lại.
Mộ Dung Thiên Tình quay đầu quát Lãnh Tú một tiếng, “Tẩu tẩu.”
Thân thể Lãnh Tú càng run rẩy tợn, không dám lên tiếng nữa.
“Tẩu tẩu, tẩu nhìn vết thương trên người hình hẳn cũng biết chuyện gì xảy ra.
Nếu như đại ca là một người huynh trưởng tốt, muội nghĩ huynh ấy nên đối xử với tẩu thật tốt, thật tốt, chứ không phải làm tổn thương tẩu như vậy.”
Hít một hơi sâu, giọng nói của Mộ Dung Thiên Tình dần trở lại vẻ điềm tĩnh, “Tẩu tẩu, muội biết tẩu cũng