Khi Kiều Linh Nhi trở về Trường Thọ cung, ngay lập tức vấp phải ánh mắt dò xét của Thái hậu.
“Hoàng tổ mẫu, người nghỉ ngơi đã khỏe lại rồi sao?” Kiều Linh Nhi nheo mắt, đi về phía Thái hậu.
Nhìn thấy Kiều Linh Nhi, nháy mắt tăm tối trong lòng Thái hậu đã giảm bớt, còn tươi cười, “Hoàng tổ mẫu nhớ con ngủ không được.
Vậy bây giờ Linh Nhi cùng Hoàng tổ mẫu nghỉ ngơi có được không?”
Sao cơ?
Kiều Linh Nhi kinh ngạc tròn to đôi mắt long lanh nhìn Thái hậu, ngủ cùng Thái hậu sao?
Đây.
.
.
đây.
.
.
đây là đại sủng ái sao?
Đột nhiên sống mũi nàng cay cay, trong lòng thấy rất cảm động, dẩu cái miệng nhỏ, “Hoàng tổ mẫu muốn Linh Nhi sưởi ấm cho người sao?”
Thái hậu trợn mắt.
Lục Nhu trợn mắt.
Vân Lam trợn mắt.
Mọi người chẳng ai theo kịp suy nghĩ của Kiều Linh Nhi, cũng may nàng còn giải thích, “Tiết trời sắp chuyển lạnh, Hoàng tổ mẫu nhất định là thấy Linh Nhi mềm mại có thể sưởi ấm, phải không?”
Thái hậu dở khóc dở cười nhìn cái miệng nhỏ nhắn kia của đứa nhỏ, cuối cùng bất cười, “Con đó nha.”
Nói xong, Thái hậu kéo nàng lại nắm bàn tay nhỏ, khẽ cười, “Thế nào? Ngủ với Hoàng tổ mẫu cũng thấy thiệt thòi?”
Lần này là Lục Nhu trợn mắt, lão tổ tông của tôi ơi, ngài đối đãi với Vương phi thực sự quá tốt rồi, so với Hoàng thượng còn có phần hơn.
Nếu Hoàng thượng người biết được không biết sẽ cảm thấy thế nào đây.
Suy nghĩ của Lục Nhu không phải không có lý.
Thái hậu căn dặn ngày mai thiết yến ở ngự hoa viên, nhưng hôm nay chuyện này đã truyền đến tai Hoàng thượng.
Vì thế trước bữa tối, Hoàng thượng đến Trường Thọ cung.
Kiều Linh Nhi chau mày, chẳng lẽ hôm nay gió bấc đã thổi đến chỗ Hoàng thượng? Thế này xem ra cũng có chút náo nhiệt, chỉ e phiền toái cũng kéo đến.
“Hoàng Nhi sao đột nhiên ghé thăm mẫu hậu vào lúc này?” Thái hậu nhìn Hoàng thượng cười dịu dàng.
Hoàng thượng chỉ cười nhẹ, “Dạo này bận rộn chính sự, không thể thỉnh an mẫu hậu là lỗi của nhi thần, mẫu hậu thứ tội.”
Thái hậu trách tội Hoàng thượng chỗ nào chứ? Người khoát tay, “Được rồi, mẫu hậu chẳng lẽ không