Từ trước đến nay, nam nhân này không thích người khác đi sâu vào cuộc sống riêng của anh ta, càng không thích người khác nắm vận mệnh của anh ta trong tay, cho nên sự phẫn nộ kia chính là phản ứng rất đỗi bình thường.
Hơn thế nữa, anh ta không đời nào cho phép kẻ khác nắm thóp mình như thế, hiển nhiên sẽ phản kháng.
Một khi anh ta đã phản kháng, liệu bao nhiêu người có thể chịu được?
Bỗng nhiên, Kiều Linh Nhi cảm thấy có điểm không thích hợp, thế nhưng rốt cuộc là điều gì, nàng lại không thể chỉ rõ ra được.
Kiều Linh Nhi định thần lại, thoáng chốc nàng hiểu, thoáng chốc lại mơ hồ, nàng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng vào khả năng của nam nhân này, nàng vẫn hoài nghi tính chân thực trong lời nói của anh ta.
Năm đó, chẳng phải năm đó nàng rất tin tưởng anh ta sao? Chẳng phải nàng đã biết rõ năng lực của anh ta rồi sao? Chẳng phải nàng đã biết cách nam nhân này giải quyết mọi chuyện sao?
Vì sao, vì sao ngày hôm nay quay về, nàng đã không còn tin anh ta nữa?
Kết quả là khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Linh Nhi ẩn hiện ý cười, đó là nụ cười tin tưởng, nụ cười yên tâm, một nụ cười xuất phát từ đáy lòng, “Ta tin tưởng ngài, nhưng ta không muốn phải chờ đợi quá lâu.”
Ừm, nói thế hẳn là anh ta đã hiểu nhỉ?
Quả nhiên nàng vừa dứt lời, khóe môi mỗ vương gia lập tức cong lên, ánh mắt toát ra vẻ tà mị, vẻ mặt hả hê của nàng còn chưa kịp hiện ra, hắn đã cất tiếng, “Ta cũng không đành lòng để Linh Nhi đợi lâu.”
Ạch, khi nãy nàng có nói gì sao? Chắc là không, nhất định là không.
Thẳng thắn như thế sao có thể là lời nói thốt ra từ miệng nàng chứ?
Chuyện cần thương lượng đã hoàn thành, Kiều Linh Nhi thừa dịp Tư Đồ Hiên bận việc, nàng đi dạo trên đường phố.
Mấy thứ lặt vặt trên đường đúng là có sức hấp dẫn khó cưỡng.
Chẳng những thế, Vân Lam còn muốn dạo qua mấy sạp nhỏ mua mấy thứ son bột nước.
Trong lòng Vân Lam lúc này chỉ còn sự hứng thú, hiếm khi tiểu thư đưa nàng ta ra ngoài, nàng ta rất muốn mua một hộp son nước.
Ai ngờ khi đến được sạp nhỏ bán son kia đã chẳng còn thứ son Vân Lam muốn, khiến nàng ta không khỏi buồn phiền, “Tiểu thư, khó lắm mới tìm được một hộp son hợp với người, bây giờ thì không có luôn rồi.”
Kiều Linh Nhi nhoẻn miệng cười, “Nếu đã khó tìm, chi bằng ngươi nói rõ với chủ sạp, đến khi có hàng người ta sẽ đưa ngay đến Thất vương phủ.”
Được tiểu thư nhắc nhở, Vân Lam gào lên một tiếng rồi vội chạy đến trò chuyện ríu rít với chủ sạp, thanh toán ngân lượng rồi mới vui vẻ chạy về lại, “Tiểu thư, nô tỳ đã dặn chủ sạp rồi.”
Kiề Linh Nhi liếc nhìn Vân Lam, “Ngươi đặt trước bao nhiêu tiền?”
Vân Lam chớp mắt rồi mạnh miệng trả lời, “Hai lượng bạc.”
“Một hộp giá bao nhiêu?”
“Năm lượng bạc.”
“Nếu đến khi ấy chủ sạp không chịu đưa vật ngươi cần đến phủ thì phải làm sao?”
Vấn đề này Vân Lam chưa từng nghĩ tới, bất ngờ bị hỏi khiến nàng ta vô cùng kinh ngạc, sau lại sợ hãi tiếp đó cái miệng nhỏ mấp máy, “Tiểu thư, vậy, vậy nô tỳ đi đòi hai lượng bạc lại.”
Đoạn, Vân Lam toan quay người đi thì đã bị Kiều Linh Nhi gọi ngược lại, “Khoan đã.”
Vân Lam dừng bước, dạ ran xoay người, cúi đầu nghe giáo huấn.
“Ngay bây giờ ngươi có chắc rằng người ta sẽ không đưa hàng đến không?”
“Không thể.”
“Vậy thì ngươi đi làm gì?”
Vân Lam rầu rĩ, ý của tiểu thư chẳng phải là muốn nàng ta đi đòi bạc sao? Vì sao người lại nói như vậy?
“Khi buôn bán với người ta phải chú ý những thứ gì, ngươi có còn nhớ không?” Kiều Linh Nhi thấy bất đắc dĩ trong lòng, nha đầu kia quá thật thà, nếu gặp phải người toan tính nhất định sẽ chịu thiệt thòi.
Tiểu thư đã dặn dò, nàng ta đương nhiên sẽ nhớ kỹ.
Vì vậy, Vân Lam ra sức gật đầu, “Nô tỳ không quên lời tiểu thư đã nói.”
Bấy giờ Kiều Linh Nhi mới gật đầu, nhắc chân rảo bước để mặc Vân Lam đuổi theo sau.
“Chủ sạp khi nãy đã buôn bán ở Liễu Thành lâu năm, nếu uy tín không đủ thì không thể tồn tại lâu đến thế.
Đặt hàng cần tiền ứng là chuyện đương nhiên, ngươi đưa cho người ta cũng không sai.
Nhưng nếu đổi lại là người khác, ngươi phải cẩn thận suy nghĩ.”
Vân Lam gật đầu dứt khoát, ý muốn nói mình đã hiểu, “Tiểu thư, người nói rất đúng.”
Dáng vẻ này của Vân Lam khiến khóe môi Kiều Linh Nhi khẽ nhếch lên, quả đúng là một nha đầu ngây thơ.
Thời Thiến không lên tiếng, nhưng trong lòng ngầm tán thành những lời tiểu thư dặn dò.
Liễu Thành là nơi buôn bán, cho nên đường xá không khi nào vắng bóng người, lúc nào cũng tấp nập náo nhiệt, dùng câu “ngựa xe như nước” để hình dung là thích hợp nhất.
“Tiểu thư, người xem kìa, là Mộ Dung công tử.” Đột nhiên Vân Lam chỉ về phía người xa xa.
Kiều Linh Nhi nhìn theo hướng Vân Lam đã chỉ, quả nhiên là Mộ Dung Thiên Vũ.
“Tiểu thư, người nói xem vì sao Mộ Dung công tử lại biến thành dạng này?” Vân Lam băn khoăn hỏi.
Kiều Linh Nhi không trả lời, Mộ Dung Thiên Vũ ngày hôm nay đã không còn là Mộ Dung Thiên Vũ của năm xưa, đúng là một sự biến chuyển lớn.
Sự thay đổi của Mộ Dung Thiên Tình khiến nàng giật mình, chỉ sau khi biết chuyện gì đã xảy ra, suy nghĩ rõ ràng một chút thì không thấy kinh hãi nữa.
Nhưng còn Mộ Dung Thiên Vũ, nàng chưa từng nghe về bất cứ chuyện gì đã xảy đến với anh ta, tại sao lại thay đổi đến nhường này?
“Chúng ta đến bờ sông một lát.” Kiều Linh Nhi đột nhiên xoay người.
Vân Lam liếc nhìn Thời Thiến với vẻ không hiểu, muốn nghe lời giải thích xem chuyện gì đã xảy ra với tiểu thư.
Thế nhưng Thời Thiến chỉ khẽ liếc nhìn lại rồi rảo bước theo tiểu thư, để nàng ta đuổi theo phía sau.
Bên bờ sông, gió thu nhẹ lướt trên khuôn mặt khiến người ta cảm thấy khoan khoái, không một chút lạnh lẽo.
Thời tiết này thật khiến người ta yêu thích, không oi bức, cũng chẳng giá lạnh.
Liễu Thành nằm về phía Nam, trong không khí mang theo hơi ẩm chứ không khô hanh như phương Bắc.
Khóe môi Kiều