“Tráng dương hoàn?” Tư Đồ Dật lập lại trong vô thức, sau khi nhìn thấy Thời Bố gật đầu xác nhận mới rống lên hai tiếng, “Vì sao?”
Thời Bố hiểu rõ tính tình Thập tam gia, dù đập vỡ sa bàn cũng phải hỏi cho ra, chuyện hắn biết cũng không ít nên đã thành thật trả lời, “Tiểu thư khiến Mộ Dung thiếu gia nát trứng, cho nên gia sai thuộc hạ đi tặng một viên tráng dương hoàn.”
Nát… nát trứng?
Trứng gì chứ? Trứng gà? Trứng vịt? Hay là trứng ngỗng? Nhưng mà nát trứng với tráng dương hoàn thì liên quan quái gì đến nhau chứ, vì sao phải tặng tráng dương hoàn cho phủ Mộ Dung?
“Trứng gì nát?”
“Thuộc hạ không rõ, thế nhưng khi nãy ở bên hồ, tiểu thư đã ra tay với Mộ Dung công tử.
Mà nơi động thủ hình như là bụng dưới của Mộ Dung công tử.” Gương mặt Thời Bố lúc này không tỏ vẻ gì, dường như chỉ đang thuật lại một chuyện rất đỗi bình thường.
Khóe môi Tư Đồ Dật khẽ giật một cái, bụng dưới… Tiểu nữ tử kia đúng là to gan! Thế nhưng dù là bụng dưới thì liên quan quái gì đến trứng chứ.
“Được rồi, ngươi đi đưa lễ vật đến phủ Mộ Dung trước đi, ta đi tìm Linh Nhi chơi đây.” Bỏ lại một câu này, Tư Đồ Dật xoay người đi thẳng.
Thời Bố vốn định gọi Thập tam gia lại, dặn người chớ nên tùy tiện hỏi han.
Song, định cũng chỉ là định, thôi bỏ đi, hắn xoay người đi đến Mộ Dung phủ.
Kiều Linh Nhi vừa ngả lưng trên chiếc xích đu trong vườn thì Tư Đồ Dật đến, dáng vẻ hấp tấp ra chiều không biết phải nói gì.
Xem ra dạo gần đây anh ta rảnh rang quá thể rồi, chắc phải xin Tư Đồ Hiên phái anh ta đi làm nhiều việc hơn nữa mới được, cứ nhàn rỗi thế này Vân Lam của nàng sẽ bị người ta cướp đi mất.
Tư Đồ Dật quay sang cười với Vân Lam, “Vân Lam, vết thương trên mặt cô hết đau rồi chứ?”
Vân Lam đỏ mặt, cúi đầu thẹn thùng, “Đa tạ Thậm tam gia quan tâm, nô tỳ không còn đau nữa.”
Khóe môi Kiều Linh Nhi giật nhẹ, câu hỏi này của Tư Đồ Dật thật chẳng khác nào không hỏi.
Đã lâu thế mà vết thương còn đau thì Vân Lam sống thế nào đây?
Hai người này quá bộc trực rồi.
Tư Đồ Dật không để ý đến Vân Lam nữa, hắn ngồi xuống bên cạnh Kiều Linh Nhi rồi vui vẻ lên tei61ng, “Linh Nhi, ta có chuyện muốn hỏi cô.”
Kiều Linh Nhi chớp mi, “Thập tam gia có gì cứ nói thẳng.”
Tư Đồ Dật chưa từng khách khí với Kiều Linh Nhi, lúc này lại càng không, hắn thẳng thắn hỏi, “Ban nãy khi ở bên bờ sông, cô ra tay với Mộ Dung công tử?”
Kiều Linh Nhi gật đầu.
“Sao cô dám ra tay với hắn ta?”
“Vì sao không dám chứ?” Nàng nhíu mày tỏ vẻ không vui, ra tay như thế là nhẹ nhất rồi, nếu không phải nể mặt Thất vương phủ từng hợp tác với Mộ Dung gia, nàng đâu có dễ dàng tha thứ cho tên Mộ Dung Thiên Vũ kia như thế.
Tư Đồ Dật không biết phải nói gì, mãi một lúc sau mới lấy lại tinh thần, dè dặt hỏi, “Linh Nhi, vì sao cô khiến Mộ Dung công tử nát trứng, vì sao Thất ca phải tặng tráng dương hoàn cho Mộ Dung công tử?”
Kiều Linh Nhi nâng chén trà Vân Lam vừa dâng lên, vừa nhấp một ngụm nhỏ thì câu hỏi kia của Tư Đồ Dật đã lọt vào tai, nàng chẳng màng đến thể diện mà phun, phun hết số trà trong miệng ra, vừa phun vừa ho sặc sụa.
Vân Lam trừng mắt nhìn Tư Đồ Dật, “Thập tam gia, sau này ngài đừng nói đùa lúc tiểu thư đang uống trà, ngài xem kìa, giờ thì hay rồi, định làm sặc chết tiểu thư chắc.”
Tư Đồ Dật thấy Kiều Linh Nhi ho sặc sụa, trong lòng cũng tự thấy xấu hổ, “Linh Nhi, cô đừng kích động, coi như ta chưa hỏi.
Ạch, ta còn có việc, cáo từ.”
Nói xong hắn lập tức biến mất.
Kiều Linh Nhi hít thở lại bình thường mới trợn mắt nhìn về phía cửa, dường như nàng đang lườm nguýt kẻ vừa chạy biến khỏi nơi này.
Tư Đồ Hiên tặng tráng dương hoàn cho phủ Mộ Dung à? Xem ra lại có trò để chơi rồi.
Nhớ lại lúc ấy, lòng Kiều Linh Nhi lại nhói đau, ánh mắt nàng u ám thậm chí còn nhuốm ý hận, nàng đoán không sai, nhất định là người kia.
Vân Lam bỗng thấy sốt ruột, ánh mắt của tiểu thư sao đau thương đến thế, hơn nữa còn rõ ràng, còn quen thuộc nhường này, chẳng lẽ là…
“Tiểu thư, người đang nghĩ đến…”
Vân Lam còn chưa dứt lời đã bị Kiều Linh Nhi cắt ngang, “Ngươi lui xuống trước đi, ta muốn yên tĩnh một lát.”
Vân Lam vâng mệnh lui xuống, trên đường thì đụng phải Thời Thiến, nàng ta bèn ghé tai Thời Thiến nói nhỏ, “Thời Thiến, tiểu thư tâm tình không tốt, chúng ta đừng quấy rầy người.”
Thời Thiến chau mày nhìn nữ tử một thân bạch y kia, một màu trắng tinh khiến đã vương màu buồn, chân mày nàng ta càng nhíu chặt, trong cũng chợt đau thương, có phải tiểu thư đang nghĩ đến người kia?
Bên này, Tư Đồ Dật đang vội vàng chạy đến thư phòng chịu tội, coi như là tìm đáp án xem rốt cuộc trứng nát là cái thứ gì.
“Thất ca, thất ca, huynh đang bận gì thế?” Vừa bước vào phòng Tư Đồ Dật đã hét lên.
Tư Đồ Hiên ngẩng đầu tỏ ý không vui, “Lúc nào đệ cũng kích động như thế à?”
Tư Đồ Dật cười hì hì, chẳng để tâm đến lời răn dạy của Thất ca, “Thất ca, đệ có chuyện muốn hỏi huynh.”
“Chuyện gì, nói.” Tư Đồ Hiên thả quyển sổ trong tay xuống, cầm quyển sách bên cạnh lên xem, chẳng buồn liếc mắt nhìn Tư Đồ Dật.
Tư Đồ Dật cũng chẳng bận tâm, vẫn hào hứng hỏi, “Thất ca, trứng nát là cái gì?”
Tư Đồ Hiên hơi khựng lại, bàn tay to lớn chạm nhẹ vào vài tờ giấy trong quyển sách, “Đệ nghe từ này ở đâu?”
Thất ca hỏi như thế nhất định là có ẩn ý, Tư Đồ Dật càng phấn chấn, “Khi nãy đệ gặp Thời Bố, Thời Bố đã nói như vậy.
Thất ca, vì sao huynh sai Thời Bố tặng tráng dương hoàn cho Mộ Dung