Vừa nãy đã thấy Tư Đồ Hách đứng đối diện nhưng cũng chẳng đến chào hỏi, không ngờ y lại tự đi tới đây.
Bị kẻ khác quấy rầy khiến Kiều Linh Nhi khó chịu.
Nhưng dù trong lòng có không thích đi chăng nữa thì trong lúc này cũng được biểu lộ ra ngoài.
Thế nên nàng chỉ hơi cúi người, cười thật khẽ, “Tham kiến Bát vương gia.”
Thái độ xa lánh đó của nàng khiến Tư Độ Hách không vui, giọng nói y có phần gượng gạo, “Miễn lễ.”
Tư Đồ Hách quay đầu thì bắt gặp Tư Đồ Hiên, y cũng hỏi thăm, “Thất ca đã thấy khỏe hơn rồi chứ?”
“Cũng không đáng lo ngại.”
Câu trả lời đơn giản khiến Tư Đồ Hách thấy bất mãn.
Hơn nữa sau khi hắn đáp lời cũng chẳng hỏi thăm y lấy một câu, càng làm cho y cảm thấy khó chịu.
Nhưng y biết người đứng trước mình lúc này là Thất ca, tính tình của hắn y đã sớm biết, không nên so đo làm gì.
“Phải rồi, thân thể Bát vương gia không có gì đáng lo ngại chứ?” Chờ mãi vẫn chẳng thấy Tư Đồ Hiên hỏi lại, nàng đành lên tiếng.
Tư Đồ Hách cười nhạt, “Cũng khá hơn nhiều rồi, có điều ta vẫn cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Nếu Linh Nhi có thời gian thì đến xem bệnh cho bổn vương lần nữa, vả lại bổn vương nghe nói y thuật của Linh Nhi rất cao thâm.”
Kiều Linh Nhi suýt nữa lao sang đánh y một trận, nghe nói là nghe nói thế nào? Lúc ở Lưu Thủy lầu hôm qua là ai nói cho y biết y thuật của nàng rất cao thâm chứ? Hừ, giờ còn muốn nàng đi xem bệnh cho sao, y nghĩ y hay ho lắm chắc!
“Thái y ở Lưu Vân rất nhiều, nếu Bát đệ cảm thấy không khỏe thì nên nói với Thần vương gia một tiếng để Thần vương gia phái thái y đến chẩn bệnh cho Bát đệ.
Thời Bố, ngươi lập tức đi báo với Thần vương gia rằng Bát vương gia cảm thấy không khỏe, lập tức phái thái y đến đây.”
Thấy Tư Đồ Hiên nắm thế chủ động, Kiều Linh Nhi cười thầm trong lòng, nàng không lên tiếng, chỉ nhìn Thời Bố tức tốc xoay người đi, còn Tư Đồ Hách xem ra rất phẫn nộ.
“Đa tạ Thất ca quan tâm, nhưng hôm nay là ngày đại hôn của thái tử điện hạ, chúng ta không nên quấy rầy.” Tư Đồ Hách vốn định ngăn Thời Bố lại nhưng y biết Thời Bố chỉ nghe theo lệnh của Tư Đồ Hiên.
Nếu như lúc này y bảo Thời Bố dừng lại, Thời Bố cũng không nghe theo, tất nhiên y sẽ bị người khác chê cười nên cũng chẳng buồn ngăn Thời Bố lại.
“Bát vương gia nói thế không đúng rồi, ngài bị trúng độc ở Lưu Vân, nếu thấy khó chịu thì nên để thái y xem qua.
Ngài yên tâm đi, Thần vương gia sẽ sắp xếp để thái y xem bệnh cho ngài, sẽ không có chuyện gì đâu.” Kiều Linh Nhi dịu dàng khuyên nhủ, vẻ mặt nàng trang nghiêm nhưng trong lòng lại vui mừng hớn hở.
Chỉ cần Bách Lý Thần phái thái y đến đây sẽ khống chế được hành động của Tư Đồ Hách.
Hừ, tốt nhất nên nhốt y ở trong cung một ngày một đêm, để y mất một ngày hành động.
Điều Kiều Linh Nhi chờ mong cuối cùng cũng thành hiện thực.
Lúc Bách Lý Thần sốt ruột chạy tới bắt gặp ánh mắt của Kiều Linh Nhi, y lập tức hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng, nhanh chóng sai người dẫn Tư Đồ Hách đến thiền điện nghỉ ngơi, còn phái thêm năm tên thái y đến đó đợi lệnh.
Đã huy động nhiều người như thế, Tư Đồ Hách có thể từ chối được sao?
Tư Đồ Hiên cùng Kiều Linh Nhi đi bắt mạch, sau đó dặn Tư Đồ Hách nghỉ ngơi thật tốt rồi mới rời khỏi.
Khi đến một nơi khá vắng lặng, Kiều Linh Nhi không nhịn được cười phá lên, cười đến nỗi không đứng thẳng được, khiến Tư Đồ Hiên phải bước đến đỡ nàng, để nàng tựa vào người mình tiếp tục cười như điên.
Khi tiếng cười trong trẻo đó dừng lại, Kiều Linh Nhi mới phát hiện mình đang ở trong lòng vị vương gia kia khiến nàng không khỏi có chút ngượng ngùng.
Nàng muốn dịch người tránh khỏi nhưng càng bị ôm chặt hơn.
“Chàng buông ta ra, ở đây có người nhìn thấy đó.” Kiều Linh Nhi thấy xung quanh có vài cung nhân qua lại, nàng liền thấp giọng.
Tuy nói chỗ này khá vắng vẻ nhưng đây là hoàng cung, mỗi chỗ mỗi nơi đều có người qua lại.
Chuyện này nếu bị người khác nhìn thấy quả thực là không tốt.
“Bọn họ không dám tùy tiện nhìn đâu.” Tư Đồ Hiên thản nhiên trả lời, tay hắn vẫn ôm chặt nàng.
Cũng đúng, mấy cung nhân nào dám tùy tiện nhìn chứ? Nhưng người qua người lại, nàng không ngượng sao được chứ?
“Cái này… Chúng ta đến chỗ nào nói chuyện được không?” Kiều Linh Nhi thử dùng cách khác để bị nam nhân kia không ôm mình nữa.
“Thế này cũng có thể nói chuyện.”
Khóe miệng Kiều Linh Nhi khẽ giật, thế này thì có hơi…
“Hiên à, cứ thế này mà nói chuyện thì sẽ không nghe rõ, hay là chúng ta đến tiểu đình kia nghỉ ngơi một chút rồi tiện thể nói chuyện luôn, được không? Lát nữa Thần vương gia tới, đến lúc đó chúng ta sẽ không có thời gian đâu.”
Kiều Linh Nhi dịu dàng, nhẹ nhàng khuyên nhủ hắn, dáng vẻ nhỏ nhắn đầy nỗ lực ấy hấp dẫn không biết bao nhiêu người.
Tư Đồ Hiên cúi đầu bắt gặp ánh mắt long lanh ngập nước kia khiến tim hắn đập lệch một nhịp.
Hắn khẽ thở dài rồi buông nàng ra.
Cũng sắp đến lúc rồi.
Sau khi hồi kinh, xử lý xong những chuyện kia là qua năm mới.
Sau lễ cài tóc (*tức lễ trưởng thành) hắn có thể lấy nàng…
“Thời Bố, Thời Thiến, các ngươi không cần đi theo.” Nói xong, Kiều Linh Nhi thở dài một tiếng, nàng vội vàng kéo bàn tay to lớn của vị vương gia đi đến tiểu đình.
Đến khi cảm thấy an toàn, nàng mới đừng lại.
Tư Đồ Hiên thấy nàng thở đầy bực dọc không khỏi bật cười, “Thực sự không có gì đáng lo đâu, nàng không cần căng thẳng như thế.”
Kiều Linh Nhi trừng mắt nhìn hắn, vị nam nhân này thật là… biết rõ mặt nàng rất mỏng mà lại làm những chuyện thế này trước mặt mọi người, chẳng phải hắn muốn làm xấu mặt nàng đấy chứ?
“Được rồi, được rồi, là ta sai, nàng nói đi, nàng có chuyện gì cần dặn dò?” Nhìn dáng vẻ giận dữ của nàng, Tư Đồ Hiên không nhịn được cười.
Giọng nói của Thất vương gia mang theo vẻ đùa giỡn như vậy nàng có thể giận ư? Nàng không nhịn được cười hì hì, sau đó vẻ mặt trở nên nghiêm túc bảo hắn, “Lần sau chàng không được như thế nữa.”
Tư Đồ Hiên cũng