Edit: Mèo Nhỏ
Sau khi Tư Đồ Hách rời khỏi cung, y đến thẳng Thất vương phủ.
Trước khi tiến cung y đã được hạ nhân báo lại rằng sức khỏe vương khi không tốt, cần y về phủ một chuyến.
Thế nhưng lúc này đây, dù có là ai cũng không quan trọng bằng tiểu cô nương kia!
Vừa bước đến cửa Thất vương phủ, y đã bị ngăn lại.
“Bát vương gia xin dừng bước.”
“Còn không mau tránh ra? Vương gia nhà chúng ta muốn gặp Thất vương gia của các người.” A Tư hô lớn.
Dẫu thế, thị vệ gác cửa vẫn chặn lại, “Xin Bát vương gia thứ tội, Thất vương gia đã dặn, bất kì ai cũng không được vào phủ.”
“To gan…” A Tứ định tiến lên liền bị Tư Đồ Hách khoát tay ngăn lại.
“Thất ca hồi phủ lúc nào?” Nếu thị vệ gác cửa đã thi hành mệnh lệnh của Thất ca, y tự biết hôm nay mình không có khả năng đặt chân vào Thất vương phủ.
“Bẩm Bát vương gia, mới vừa về đến.”
“Linh Nhi có cùng quay về không?” Đây mới là điều y quan tâm nhất.
“Thuộc hạ không rõ.” Gã thị vệ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim mà đáp.
Đối với câu trả lời này, hiển nhiên Tư Đồ Hách không hài lòng, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Vào không được tất không vào được, y cũng không đủ lực xông vào!
“Vương gia, lẽ nào chúng ta cứ quay về thế này?” A Tứ bất mãn hỏi.
“Không quay về thì thế nào?” Giọng Tư Đồ Hách lạnh lùng.
A Tứ rụt cổ lại, sau mới dũng mãnh đáp, “Vương gia muốn vào trong gặp Thất vương gia, chỉ cần bọn họ vào bẩm báo, Thất vương gia không thể không gặp.”
Tuy hắn biết tình khí Thất vương gia, nói không gặp ắt sẽ không gặp.
Nhưng nếu không thử sao biết được kết quả.
Có khi Thất vương gia lại hồi tâm chuyển ý.
“Bỏ đi.” Bước được vài bước Tư Đồ Hách đột ngột dừng lại, nghĩ ngẫm một lát rồi bảo, “A Tứ, ngươi dẫn người đi thăm dò tung tích của Linh Nhi, nếu có tin tức gì lập tức quay về báo với ta.”
Y phải quay về vương phủ, đã bao ngày vắng mặt, không biết phủ nhà đã xảy ra chuyện gì.
Hừ, vương phi không khỏe à?
A Tứ biết chủ tử trong lòng không vui nên không dám nhiều lời, hắn vâng lệnh rồi vội vàng đi ngay.
Sau cùng chỉ còn lại một mình Tư Đồ Hách quay về Bát vương phủ.
Nhìn thấy hai người nọ đi rồi, thị vệ gác của mới vào trong, bước đến đại điện bẩm lại, “Thất gia, Bát vương gia đã đi xa.”
Sắc mặt Tư Đồ Hiên lạnh lùng, phất tay cho gã lui xuống.
“Gia, bây giờ chúng ta đi mời tiểu thư về sao?” Thời Bố thấy gã thị vệ lui ra rồi mới cất tiếng.
Tư Đồ Hiên trầm ngâm, “Ừm.”
Thời Bố lập tức xoay người hướng về phía hậu viện.
Nhưng thân ảnh còn chưa rời khỏi ngưỡng cửa đã bị Tư Đồ Hiên gọi lại, “Phải rồi, phái Cam Hoài truyền tin ra ngoài nói đã tìm được Linh Nhi.
Kẻ bắt Linh Nhi đi đang bị ta giam giữ.”
Thời Bố kinh ngạc xem chừng không hiểu, y định hỏi gì xong lại thôi, chỉ gật đầu cất bước ra khỏi đại điện.
Lúc Tư Đồ Hiên nghĩ đến khuôn mặt nhỏ vui vẻ của tiểu cô nương kia, trái tim hắn bỗng sáng lạn hẳn.
Chuyện quan trọng hôm nay là do nàng nghĩ ra, bây giờ kế hoạch đã thành công, chắc hẳn nàng sẽ vui đến nhảy cẫng lên mất.
Nhớ đôi ngươi đen láy, ánh mắt đầy sự ma mị kia, trong lòng hắn bỗng xao động.
Nỗi khát khao với nàng trong hắn ngày càng lớn hơn!
Bảy năm, hắn đã chờ bảy năm rồi.
Vất vả lắm mới đợi được đến khi nàng trưởng thành, quay về bên hắn.
Thế nhưng vẫn còn chuyện chưa giải quyết xong.
Lúc giải quyết êm thấm, nàng cũng đã đến tuổi thành thân.
Hắn, dường như hắn không đợi được nữa rồi.
Giữa lúc vị vương gia nào đó đang mơ hồ thì tiếng gọi lảnh lót từ ngoài cửa vọng vào, “Hiên.”
Tư Đồ Hiên ngước lên, quả nhiên ai kia đã hân hoan lao đến, dáng vẻ nhỏ nhắn đầy vui mừng khiến người ta không khỏi yêu thương.
Thế là hắn giang rộng đôi tay, ý bảo nàng mau đến gần.
Kiều Linh Nhi thấy vậy cũng chẳng xấu hổ mà chạy ngay về phía hắn, nàng chui vào lòng hắn, miệng cười hì hì.
Tiếng cười lanh lảnh kia khiến tâm tình Tư Đồ Hiên thoải mái hơn, hắn vòng tay ôm lấy nàng, ngắm nụ cười thật tươi trên gương mặt nàng, không kìm lòng được vươn tay nhéo một cái, sau lại cúi đầu dí trán mình lên trán nàng, giọng nói trầm lắng đầy mê hoặc, “Linh Nhi thật thông minh.”
Được vị vương gia kia khen ngợi, Kiều Linh Nhi càng vui vẻ hơn, nàng cảm thấy trái tim nhỏ như đang nhảy múa, điệu vũ này không thể diễn tả hết bằng lời.
Hiếm khi vương gia chịu nghe theo sự an bài của nàng.
Hơn nữa bây giờ lại thành công mỹ mãn, sao nàng không vui cho được?
Vui vẻ qua đi, Kiều Linh Nhi mới phát hiện mình và vị vương gia nọ thật sự quá… thân mật.
Khuôn mặt nhỏ của nàng ửng hồng, dùng dằng đứng lên, cái mông nhỏ ngọ nguậy ngồi xuống bên cạnh.
“Linh Nhi, nàng có muốn biết chuyện đã xảy ra ở Lưu Vân sau này không?” Tư Đồ Hiên không hề ngăn cản nàng, hắn nhẹ nhàng choàng tay qua eo, kéo nàng sát lại gần.
Kiều Linh Nhi vẫn nhớ chuyện này, lúc trước vì vội vàng quay về thăm Hoàng tổ mẫu, không ngờ… Bây giờ đủ thất vọng rồi, nhưng nàng vẫn muốn biết rõ ngọn ngành.
“Chuyện thế nào?” Trông dáng vẻ mong ngóng của nàng, xem ra nàng đã không còn ý định chạy trốn, Tư Đồ Hiên không giấu nàng nữa, hắn nói ra tất cả mọi chuyện.
“Nói như vậy kẻ thông gian giữa hai nước chính là Trương đại nhân? Chẳng trách khi ấy ta đã cảm thấy ông ta rất lạ, hóa ra kẻ báo cáo tình hình Lưu Vân về triều cho Bát gia chính là ông ta.” Kiều Linh Nhi lộ vẻ giận dữ, “Thần nên sớm gô cổ kẻ phản bội ấy lại.”
Đối với cách xưng hô của nàng dành cho Bách Lý Thần, Tư Đồ Hiên im lặng không ý kiến.
Bao năm qua nàng đã theo Bách Lý Thần, một câu gọi đơn giản cũng không thể hiện điểu gì, hắn đâu thế cứ ép nàng mãi? Nếu năm xưa không nhờ Bách Lý Thần, có lẽ hắn đã không thể gặp lại nàng…
Nhớ đến lời