Edit: Mèo Nhỏ
Bao năm xa cách, khi gặp lại Kiều Linh Nhi, trong lòng Cố ma ma bỗng dấy lên nỗi sợ hãi.
Không rõ vì sao bà luôn cảm nhận được khí phách cao quý từ tiểu cô nương trước mặt, đó là thứ cao quý trời sinh, khiến người đối diện không kìm được mà run sợ.
“Nô tỳ thỉnh an tiểu thư.”
Kiều Linh Nhi lập tức đứng dậy, đỡ Cố ma ma lên, “Cố ma ma, xin hãy mau đứng lên.”
Sự thân tình này khiến nỗi bất an mới chớm tan biến hoàn toàn, nụ cười tươi đã hiện lên trên khuôn mặt của Cố ma ma.
Người trước mặt bà vẫn là nha đầu thông minh lém lỉnh ngày nào, chỉ có điều…
Ngẫm lại chuyện kia, lòng Cố ma ma lại chùng xuống.
Sau khi Vân Lam dâng trà bánh lên, Kiều Linh Nhi mới cất tiếng, “Vân Lam, ngươi lui xuống trước đi, dặn Thời Thiến chuẩn bị mấy thứ dược liệu kia cho tốt.
Phải rồi, nhớ nhắc Cam Hoài đi hỏi xem Hiên có về dùng ngọ thiện hay không, nếu có thì nhớ chuẩn bị thêm một phần.”
Nghe tiểu thư dặn dò, Vân Lam không khỏi ngỡ ngàng, ngày thường luôn chuẩn bị hai phần.
Nhưng hôm nay lại chỉ có một, trong phủ có thêm năm vị tiểu thư, thế mà phần ăn lại chỉ thêm một mà thôi.
Lẽ nào năm vị tiểu thư kia không cùng dùng bữa với tiểu thư sao?
“Tiểu thư, mấy vị Lăng tiểu thư không cùng dùng thiện ạ?” Vân Lam hỏi lại.
Kiều Linh Nhi liếc nhìn nàng ta, “Vân Lam, tối hôm qua đám người Lăng tiểu thư cùng dùng thiện với Hiên ư?”
Vân Lam vội vàng lắc đầu, miệng cười gượng gạo, tối hôm qua vương gia cùng dùng thiện với tiểu thư, mấy vị Lăng tiểu thư thì khác…
“Vậy tiểu thư à, vì sao phải chuẩn bị thêm một phần?” Trong lòng Vân Lam vẫn có điều không hiểu, chuyện này không thể trách nàng, bao năm theo chân tiểu thư đã nghe không ít giáo huấn từ người, việc gì không hiểu nhất định phải hỏi ngay.
Trong khoảnh khác Kiều Linh Nhi chợt thấy hối hận, lẽ ra trước đây nàng không nên dạy dỗ nha đầu kia như thế, hôm nay nàng ta bất chấp mọi thứ hỏi rõ sự tình, nàng nên làm thế nào cho phải đây!
“Cố ma ma sẽ ở lại cùng dùng bữa.” Cuối cùng nàng cũng cho ra một đáp án.
Cố ma ma vừa nghe xong đã vội quỳ xuống, “Tiểu thư, trăm triệu lần không thể.”
Bà là một cùng nữ, thân phận hèn mọn, sao có thể cùng ngồi với chủ tử?
“Cố ma ma, bà đứng dậy trước đã.” Kiều Linh Nhi nhăn mặt, vội vàng tiến lên toan đỡ Cố ma ma dậy, nào ngờ bà ta lại tránh né.
Bàn tay nàng khựng lại, sau đó thu về.
Sau khi đứng lên, Cố ma ma tiếp tục giải thích, “Tiểu thư, nô tỳ sao có thể cùng người, còn có vương gia, ngồi chung một bàn? Thân phận của người và Thất vương gia tôn quý vô ngần, nô tỳ ti tiện, chuyện này ngàn vạn lần không thể.”
Kiều Linh Nhi đã quên mất chuyện tôn ti trên dưới, chẳng qua nàng cảm thấy thân thiết nên mới nảy ra suy nghĩ này.
Nhìn vị lão nhân trước mặt, nàng như thấy người thân của mình, từ người bà ấy toát lên sự từ ái, ấy cũng là điều nàng luôn nhớ đến.
Chính vì thế nàng mới không kìm lòng được, nàng muốn cùng bà ngồi lại chuyện trò, giống như một người bà, một người bà bình thường như bao người bà khác.
“Bỏ đi.” Kiều Linh Nhi thầm than, sau đó nàng dặn Vân Lam chuẩn bị mọi thứ như thường lệ rồi cho nàng ta lui.
Viền mắt Cố ma ma đọng ánh lệ, bà đã không nhìn lầm người, quả nhiên vẫn là cô bé hiền lành, ngoan ngoãn ngày xưa.
Thái hậu được cứu rồi!
“Nô tỳ tạ ơn tiểu thư.”
Kiều Linh Nhi nhoẻn cười, nụ cười thoáng vẻ miễn cưỡng, thay ý bảo bà ta ngồi xuống.
Cố ma ma ngồi xuống không chút do dự.
Thế nhưng Kiều Linh Nhi lại chẳng lên tiếng, điều này khiến bà cảm thấy bát an, không biết hôm nay bà được gọi đến đây vì chuyện gì?
Bấy giờ Kiều Linh Nhi mới nói, “Dạo này Cố ma ma vẫn khỏe chứ?”
Một sự ngọt ngào thấm đến tận tim, Cố ma ma nở nụ cười khiến nếp nhăn hiện đầy trên mặt, “Đa tạ tiểu thư quan tâm, nô tỳ vẫn khỏe.”
Tuy thấy được nụ cười trên mặt Cố ma ma, nhưng không rõ vì sao Kiều Linh Nhi lại cảm nhận được sự đau khổ từ nó, đau khổ đến độ khiến lòng nàng thấy khó chịu.
“Tiểu thư thì sao ạ? Mấy năm nay người vẫn khỏe chứ ạ?” Từ sau khi tiểu thư rời khỏi kinh thành, bà quay lại hầu hạ Thái hậu, hai năm trước mới được đưa đến Bát vương phủ.
Thế nên chuyện tiểu thư rời khỏi Liễu thành, rời khỏi Thất vương gia, bà vẫn biết.
Còn nhớ khi ấy, Thái hậu nương nương luôn than vắn thở dài, tự hỏi không biết tiểu thư rời khỏi Thất vương gia sẽ phải chịu bao nhiêu khổ cực.
Bà biết, Thái hậu vẫn luôn nhớ đến tiểu thư, mong muốn tiểu thư quay về bên cạnh.
Thế nhưng kết quả là lại…
“Ta rất tốt, Thất vương gia đối xử cũng rất tốt.” Gương mặt Kiều Linh Nhi giãn ra, nhớ đến Tư Đồ Hiên khiến lòng nàng ngọt ngào đến lạ.
Có lẽ nếu trong lòng không chờ mong hắn, nàng đã không quay về.
“Như vậy thì tốt quá rồi.” Cố ma ma yên lòng, chỉ cần tiểu thư an bình là đủ.
Thế nhưng Thái hậu…
Kiều Linh Nhi chẳng vòng vo, dù sao chuyện hôm qua cũng quá cấp bách, biết chân tướng càng sớm càng dễ bề chuẩn bị.
“Nghe nói hôm qua Cố ma ma đến Thất vương phủ tìm Hiên?” Kiều Linh Nhi đi thẳng vào vấn đề.
Cố ma ma gật đầu, bà quan sát xung quanh rồi mới nói thật khẽ, “Tiểu thư chớ có trách tội, là tại nô tỳ cầu xin Thất vương gia đừng nói cho người biết.”
Nói cái gì?
Kiều Linh Nhi nhìn Cố ma ma với vẻ nghi hoặc.
“Trong hai năm qua, nô tỳ luôn cảm thấy Thái hậu có hơi kì lạ.” Tuy rằng dùng từ ngữ này để nói về chủ tử là bất kính, thế nhưng Cố ma ma cũng đành kể rõ ngọn ngành.
Kiều Linh Nhi lặng thinh, đợi Cố ma ma nói tiếp.
Kỳ lạ? Nàng cũng cảm thấy như vậy.
Tuy rằng nàng trở về chưa được bao lâu, thế nhưng trực giác là thứ rất kì diệu, chỉ cần gặp mặt một lần nàng đã nảy sinh sự hoài nghi.
Hơn nữa những dự tính của Tư Đồ Hiên càng khiến suy nghĩ trong lòng nàng thêm chắc chắn.
Nếu như Cố ma ma cũng nghi ngờ,