Edit: Mèo Nhỏ
Khuôn mặt trắng nõn, đôi ngươi đen láy, xinh đẹp không gì sánh bằng, mê hoặc lòng người chẳng gì sánh được, đôi mắt sáng rực toát lên sự quật cường, khiến cho người đối diện không dám nhìn thẳng, chẳng những thế còn tự thấy đau lòng.
Tư Đồ Hiên thở dài, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve gò má trắng nõn kia, đôi mắt thâm sâu ánh lên sự lo lắng.
Hành động bây giờ có thể sẽ liên quan đến an nguy của Nam Hạ, sao hắn có thể đặt nàng vào tình thế nguy hiểm được.
Thế nhưng nàng cứ mạnh mẽ như thế, chẳng lẽ cứ gạt nàng ra ngoài mới là cách tốt nhất hay sao?
Cuối cùng cũng không thể cho ra được một đáp án vẹn toàn.
Kiều linh Nhi hiểu những suy nghĩ trong lòng hắn, nàng cũng tỏ rõ suy nghĩ và quyết tâm của mình, “Hiên, chàng hãy nghe ta nói.”
Tư Đồ Hiên ngước lên, nhìn sâu vào đôi mắt ngọc đen láy, bình ổn kia.
“Ta biết chàng muốn tốt cho ta, không muốn đặt ta vào tình thế nguy hiểm.
Thế nhưng Hiên à, chàng có nghĩ rằng dù ta có tham gia vào hành động kia của chàng hay không cũng sẽ gặp nguy hiểm?”
Đối mặt với câu hỏi của nàng, Tư Đồ Hiên vẫn giữ sự im lặng.
“Nếu Hoàng hậu là kẻ lòng lang dạ thú, mưu đồ đoạt vị, thì dù ta không tham gia, ta chỉ ở bên cạnh chàng thôi cũng đã gặp nguy hiểm rồi.
Nếu bây giờ ta không dốc sức cứu Hoàng tổ mẫu, giả như người xảy ra chuyện gì e là ta sẽ mang nỗi hổ thẹn trong lòng cả đời này.
Hiên à, lẽ nào chàng nhẫn tâm nhìn ta gánh nỗi hỗ thẹn bầu bạn bên cạnh chàng hay sao?
Hơn nữa ta hiểu biết về y thuật, dù trong quá trình có ra sao hẳn là không thiếu được đại phu.
Y thuật không những cứu được người mà còn có thể tự bảo vệ bản thân.
Chàng yên tâm, ta hứa với chàng, ta nhất định sẽ không là sợi dây trói buộc níu chân chàng.”
Máu huyết trong người Tư Đồ Hiên sôi trào, ngày càng mãnh liệt hơn.
Thế nhưng khi từng lời dịu dàng của nàng vừa dứt, trái tim cuồng dã đã bình tĩnh lại, huyết quản sục sôi cũng đã trở lại trạng thái bình thường.
Trước mặt hắn là nàng, một tiểu cô nương cơ trí, trong sự cơ trí lại toát lên lòng lương thiện, khiến hắn yêu mến không nỡ rời tay, hắn biết phải làm sao đây?
“Thế nên Hiên à, chàng đừng cự tuyệt ta.” Kiều Linh Nhi nhìn sâu vào đôi mắt hắn, chờ mong một đáp án, đương nhiên không phải là sự cự tuyệt, mà là một câu chấp thuận, một sự bằng lòng.
Không một tiếng động.
Không gian lặng im.
Thời gian lặng lẽ trôi.
Một lúc lâu sau, khi trái tim nàng đã dấy lên nỗi thất vọng vô hạn, khi nàng nghĩ rằng hắn dùng sự im lặng thay lời cự tuyệt, thì hắn lại lên tiếng, “Được.”
Nàng ngây ngẩn, sau đó mới nở nụ cười như đóa sen ngày hè trên khuôn mặt xinh đẹp, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng mấp máy, “Hiên, cám ơn chàng.”
Cám ơn chàng đã đồng ý với ta, cám ơn chàng đã cho ta cơ hội cùng tham gia, cám ơn chàng đã để ta thể hiện một lòng hiếu tâm, cũng rất cám ơn chàng đã bao dung ta.
Bát vương phủ, Tư Đồ Hách – người đã hai ngày vẫn chưa hồi phủ – đã quay về.
Lệnh Hồ Minh nghênh đón, miệng cười nói, “Vương gia vất vả rồi, thiếp thân sẽ chuẩn bị nước nóng.
Ngài muốn đi tắm rửa trước sau đó dùng thiện chứ ạ?”
Tư Đồ Hách liếc nhìn nàng ta, không nói gì mà chỉ gật đầu.
Sau khi tắm rửa xong, Tư Đồ Hách không dùng thiện mà đến thư phòng xử lý chính vụ.
“Vương gia, người không dùng thiện sao?” Thấy người đứng dậy, Lệnh Hồ Minh ngạc nhiên hỏi.
Tư Đồ Hách dừng bước, song không ngoảnh lại, “Không cần, bổn vương còn có việc phải giải quyết.”
Thấy y tiếp tục cất bước, Lệnh Hồ Minh lại cất tiếng, “Vương gia, thần thiếp có việc muốn bẩm báo.”
Từ khi Lệnh Hồ Minh gả vào Bát vương phủ đến nay vẫn luôn giữ vẻ nhu thuận, thông minh, chưa bao giờ nói nhiều hơn một câu, ấy vậy mà hôm nay lại khác, Tư Đồ Hách không thể không lấy làm lạ, “Chuyện gì?”
Mặt Lệnh Hồ Minh hơi biến sắc, sau mới bình tĩnh bẩm báo, “Thất vương gia ngỏ ý muốn có Cố ma ma với thiếp thân, nói là muốn Cố ma ma quay về hầu hạ Kiều tiểu thư, thiếp thân đã đồng ý.”
Cố ma ma?
Thất ca muốn có Cố ma ma?
Tư Đồ Hắc biến sắc, y xoay người lại, nhìn Lệnh Hồ Minh với vẻ không vui, “Cố ma ma là người do mẫu hậu phái đến Bát vương phủ, từ khi nào đến phiên nàng tùy ý cử đi?”
Lệnh Hồ Minh khiếp hãi, vội vàng quỳ xuống, “Vương gia thứ tội.”
Tư Đồ Hách tức giận quay ngược vào phòng, sau khi ngồi xuống, bình tĩnh lại, y mới cho nàng ta đứng lên, “Đứng lên đi.”
“Đa tạ vương gia.”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Mấy năm trước Cố ma ma hầu hạ Kiều tiểu thư, nay Kiều tiểu thư đã hồi kinh, trong người không được khỏe, thiếp thân thấy nếu có hạ nhân quen thuộc hầu hạ bên cạnh sẽ tốt hơn, thế nên khi Thất vương gia phái người đến thưa chuyện, thiếp thân lập tức đáp ứng.”
Sau khi nghe lời giải thích của Lệnh Hồ Minh, Tư Đồ Hách rất không hài lòng.
Mấy hôm nay y bận rộn xử lý một số việc, vốn không có thời gian quan tâm đến Kiều Linh Nhi.
Việc Kiều Linh Nhi mất tích lần nọ cũng không kịp điều tra, hôm nay còn muốn đến đây đòi Cố ma ma về mình?
Đây là ý của nàng hay là ý của Thất ca?
“Nàng đã đồng ý?” Tư Đồ Hách lạnh lùng hỏi lại.
Lệnh Hồ Minh cúi đầu, “Dạ.”
“Nếu đã đồng ý thì đưa người qua đi.”
Lệnh Hồ Minh không ngờ Tư Đồ Hách chỉ hỏi vài câu đơn giản đã xuôi theo, nàng ta không khỏi ngạc nhiên đến ngẩn ra.
“Nếu không còn chuyện gì thì đừng đến quấy rầy bổn vương.” Sau khi bỏ lại một câu này, Tư Đồ Hách đứng lên bước ra ngoài.
“Vương gia.” Lệnh Hồ Minh vội vã kêu lên, “Vì sao vương gia lại bằng lòng?”
Tư Đồ Hách không buồn dừng bước, chỉ có tiếng trả lời vọng lại, “Nếu đã đồng ý với Thất ca, chẳng lẽ lại không giữ lời?”
Lệnh Hồ Minh suy nghĩ một lúc nhưng vẫn không nhìn ra thâm ý sâu xa trong câu nói này, nàng ta quyết định gạt sang một bên, đích thân đưa người đến Thất vương phủ.
“Vương phi, nô tỳ tự vào trong được, sao có thể phiền đến vương phi.” Cố ma ma lo lắng nói.
Lệnh Hồ Minh cười khẽ, “Không sao, hôm nay cũng nhàn rỗi, đến Thất vương phủ bái phỏng một chút, tiện thể thăm Nguyệt nhi cũng tốt.”
Cố ma ma không nói gì thêm nữa, vương phi tấm lòng thiện lương, chỉ lo lắng Nguyệt tiểu thư sẽ rước họa về mình.
Chao ôi,