Edit: Mèo Nhỏ
Vị công công trước mặt có thái độ khá khách khí, Kiều Linh Nhi khó lòng tiếp nhận.
Mỗi khi nghĩ đến chuyện Hoàng tổ mẫu ở cung Trường Thọ là giả, trong khi Hoàng tổ mẫu thật sự lại chịu khổ ở nơi khác, lòng nàng mơ hồ dấy lên nỗi đau.
Nếu năm xưa mình không kiên quyết bỏ đi mà ở lại hoàng cung, phải chăng Hoàng tổ mẫu sẽ không xảy ra chuyện?
Thấy Kiều Linh Nhi tiến đến, Thái hậu nở nụ cười, “Nha đầu Linh Nhi đến rồi, con để ai gia đợi lâu đấy.”
Vẫn là giọng nói ấy, thế nhưng Kiều Linh Nhi không cảm nhận được sự thân thiết.
Hoàng tổ mẫu hiếm khi xưng ai gia khi chỉ có một mình nàng, dù rằng người là thái hậu của Nam Hạ, tự xưng như vậy cũng đúng thôi.
Thế nhưng Hoàng tổ mẫu yêu thương nàng, muốn nàng cảm nhận được tình thân của bách tính bình thường, càng không muốn tạo khoảng cách tình cảm với nàng.
Tuy nhiên vị Thái hậu trước mặt đây luôn miệng tự xưng ai gia.
“Đâu có đâu ạ, Linh Nhi vừa nghe công công báo tin đã đến ngay, Hoàng tổ mẫu đợi lâu lắm sao?” Kiều Linh Nhi bước đến, dẩu cái miệng nhỏ làm nũng.
Thái hậu lắc đầu, “Quả là không lừa được con.”
Nàng ta đã đợi từ lâu, kể từ thời khắc Kiều Linh Nhi tiến cung.
May mà được nha đầu kia nhắc nhở, bằng không đã bại lộ thân phận.
Kiều Linh Nhi cười vui, nàng gật đầu, đôi mắt ngọc lóe sáng, “Linh Nhi thông minh mà.
Hoàng tổ mẫu, có thật người cũng nhớ Linh Nhi không?”
Câu hỏi này Thái hậu có thể nói không sao? Đành gật đầu, “Không nhớ con thì gọi con đến đây làm gì.”
Kiều Linh Nhi cười hì hì, đầu gật gù, “Linh Nhi cũng nhớ Hoàng tổ mẫu, muốn ở trong cung bầu bạn với người.”
“Vậy không được.” Kiều Linh Nhi còn chưa nói hết câu, Thái hậu đã cắt ngang, sắc mặt không được tốt, “Hiên nhi nhất định sẽ đến tìm ai gia đòi người.”
Lòng Kiều Linh Nhi chùng xuống, mới nãy thôi nàng còn tưởng Hoàng tổ mẫu đã thật sự quay về, nàng có thể cảm nhận được một chút hơi ấm của người.
Thế nhưng một câu phủ định kia đã khiến nàng hiểu, Hoàng tổ mẫu trước mặt chỉ là giả.
Nếu thật sự là người, nhất định người sẽ đồng ý giữ nàng lại bầu bạn.
Thật ra cũng không phải nàng muốn ở lại trong cung, nửa câu sau còn chưa nói hết chính là, thế nhưng Thất vương gia sẽ không để con ở lại.
Nào ngờ đã bị đối phương chặn ngang.
“Hoàng tổ mẫu…” Nàng gạt đi suy nghĩ, hờn dỗi gọi mấy tiếng.
Thái hậu bèn nở nụ cười, khoát tay nói, “Được rồi được rồi, không đùa với con nữa, ta biết con hay xấu hổ mà.”
“Đa tạ Hoàng tổ mẫu thương yêu.”
Một lát sau, sau khi Thái hậu cho đám cung nhân lui cả, mới để Kiều Linh Nhi ngồi xuống bên cạnh mình, nhẹ nhàng hỏi, “Linh Nhi, con hồi kinh cũng đã được một thời gian nhưng ai gia còn chưa kịp hỏi thăm kỹ càng, con thế nào?”
“Thất gia đối xử với Linh Nhi rất tốt.” Kiều Linh Nhi cười ngọt ngào, trong lòng chất chứa thứ cảm giác lo lắng không thốt nên lời.
“Từ trước đến nay Hiên luôn đối xử tốt với con, bằng không năm xưa sẽ không đưa con khỏi đây, còn quỳ trước ai gia cả một đêm.
Nó làm thế cũng vì muốn đưa con đi.” Thái hậu bỗng thu lại nụ cười trên môi, nét mặt lẫn giọng điệu cũng nghiêm túc hẳn lên.
Trong nháy mắt, Kiều Linh Nhi có ảo giác rằng Hoàng tổ mẫu trước mặt là thật.
Năm xưa Hiên quỳ suốt một đêm, Hoàng tổ mẫu mới để hắn đưa nàng rời khỏi kinh thành sao? Chuyện này hắn chưa từng nói với nàng, cũng không một ai nói với nàng, nàng hoàn toàn không hay biết!
“Hoàng tổ mẫu, Linh Nhi, Linh Nhi biết sai rồi.” Không biết phải đáp lại thế nào, Kiều Linh Nhi đành cúi đầu nhận lỗi.
Sắc mặt Thái hậu vẫn nghiêm nghị như cũ, nhưng giọng nói đã hòa hoãn không ít, “Mấy năm qua Hiên đã vì con mà chịu không ít đau khổ, bất kể Hiên nhi có làm gì cũng chính vì muốn tốt cho con.
Linh Nhi, con phải nhớ kỹ, có đôi khi điều tai nghe được, mắt nhìn thấy, chưa chắc đã là sự thật.”
Trong lòng Kiều Linh Nhi có một nỗi khiếp sợ không gọi thành tên, nàng đã không còn phân biệt được người ngồi trước mặt nàng là thật, hay là giả.
Giọng nói quen thuộc như thế, dường như đã từng nghe qua.
Thế nhưng Hoàng tổ mẫu trước mặt rõ ràng là do người khác đóng giả, rốt cuộc là người phương nào?
Khi vừa vào cung, nàng đã cẩn thận quan sát các cung nhân xung quanh, phần lớn vẫn là các cung nữ già năm xưa, chỉ tăng thêm một vài người trẻ tuổi.
Vậy thì người đóng giả Hoàng tổ mẫu là ai?
Nhận ra sự nghi hoặc trong ánh mắt của Kiều Linh Nhi, Thái hậu bèn nở nụ cười, “Đừng để Hoàng tổ mẫu dọa con sợ hãi.”
Trông thấy khuôn mặt tươi cười quen thuộc, vành mắt Kiều Linh Nhi nóng lên, vài giọt lệ chậm rãi rơi xuống, cái miệng nhỏ nhắn dẩu lên, “Hoàng tổ mẫu, người dọa Linh Nhi rồi.”
Thái hậu khẽ cười, vẻ hiền từ lộ trên khuôn mặt, bà vươn tay lau nước mắt cho nàng, thở dài một tiếng rồi nói, “Linh Nhi, con còn quá nhỏ.”
Kiều Linh Nhi kiên cường lắc đầu, nàng nắm tay Hoàng tổ mẫu, kiên định nói, “Hoàng tổ mẫu, Linh Nhi không còn nhỏ nữa đâu.”
Sự vững vàng trong đối mắt ngọc, điều này như muốn nói với Thái hậu rằng nàng đã lớn, đã không còn là cô bé ngây thơ năm xưa, đã không còn là tiểu cô nương dễ bị kích động, nàng đã hiểu ra rất nhiều chuyện, cũng có thể làm được rất nhiều việc.
Thái hậu vẫn lắc đầu, ý cười trong đôi mắt cũng nhuốm nỗi khổ sở, “Con đó.”
Sau câu nói ấy là một tiếng thở dài.
Kiều Linh Nhi cũng im lặng, nàng biết Thái hậu gọi nàng đến không chỉ vì chuyện này.
Quả nhiên, Thái hậu nói tiếp, “Mấy vị Lăng tiểu thư đến phủ cũng đã vài ngày, họ không gây phiền phức cho con chứ?”
Kiều Linh Nhi lắc đầu, lòng hơi áy náy, “Cũng tại Linh Nhi không chu toàn, khiến sức khỏe các vị tiểu thư không được tốt, mong Hoàng tổ mẫu không trách tội.”
Thái hậu chỉ lắc đầu nói, “Sống trên đời nào có ai cả đời bình an? Đôi khi khó chịu một chút cũng là lẽ thường, con chớ để trong lòng.
Thế nhưng