Edit: Mèo Nhỏ
Kiều Linh Nhi đột nhiên nổi giận, “Hải công công nói vậy là có ý gì? Từ trước đến nay Hoàng hậu nương nương luôn nghe theo ý của Thái hậu nương nương, sao có thể hạ ý chỉ vô lễ như vậy? Không được, ta phải đi gặp Hoàng hậu nương nương.”
Hải công công há hốc mồm, không nói được câu gì, nhìn theo dáng vẻ nghênh ngang bỏ đi của Kiều Linh Nhi, trên môi ông ta lộ ra ý cười.
Xem ra kế hoạch của Hoàng hậu nương nương không sai, tính cách đã thay đổi, dẫu nàng ta có thông minh cỡ nào cũng không đáng ngại.
Kiều Linh Nhi còn chưa đến cung Phượng Nghi đã đụng phải Tư Đồ Hách.
Ba ngày trước ở trà lâu, sau khi nàng nổi giận bỏ đi, Tư Đồ Hách chưa từng gặp lại nàng.
Thật ra từ khi nàng hồi kinh đến nay, số lần bọn họ gặp mặt cũng không nhiều.
Hôm nay gặp lại nàng thì không muốn rời mắt, chỉ hận không hể giữ nàng bên cạnh, mỗi ngày đều gặp, mỗi đêm gối kề.
“Tham kiến Bát gia.” Kiều Linh Nhi bình tĩnh nghiêng người, mắt nàng khép lại không buồn liếc nhìn y lấy một lần.
Tư Đồ Hách vươn tay định đỡ nàng dậy, không ngờ lại bị nàng né tránh.
Sắc mặt y lạnh băng, “Đứng lên đi.”
“Tạ ơn Bát gia.” Kiều Linh Nhi tránh hông tiếp xúc với y, trong lòng y đương nhiên tức giận.
Nhưng nghĩa đến việc phải thân cận với y, trong lòng nàng chỉ có sự chán ghét.
“Linh Nhi định đi gặp mẫu hậu sao?”
Kiều Linh Nhi khinh bỉ cách hỏi này, y thừa biết nàng đến cung Phượng Nghi để gặp Hoàng hậu, lại còn hỏi thừa, há chẳng phải đang có tình bắt chuyện sao?
Nhưng vậy cũng được, nếu đã thế thì khó lòng dừng lại.
“Phải.”
“Trùng hợp thật, ta cũng đang đến Phượng Nghi cung thỉnh an mẫu hậu, chúng ta cùng đi thôi.”
Tư Đồ Hách vừa dứt lời, A Tứ bên cạnh đã thấy kì lạ, “Bát gia, chẳng phải người vừa nói…” Lời còn chưa dứt đã thấy ánh mắt chủ tử xẹt ngang cảnh cáo, gã đành ngậm miệng.
Đương nhiên Kiều Linh Nhi hiểu chuyện gì đang diễn ra giữa bọn họ.
Lối nhỏ này thông đến cung PHượng Nghi, nàng đang đi theo hướng về bên ấy, còn Tư Đồ Hách đi theo hướng ngược lại, nếu không phải y vừa từ cung Phượng Nghi ra thì sao lại xuất hiện ở đây?
Nhưng nếu người ta đã muốn vậy, nàng cần gì phải lật mặt.
“Được.”
Hai người họ cùng đến cung Phượng Nghi.
Phía sau bọn họ, Vân phi bấy giờ mới xuất hiện, trông thấy bóng lưng xa xa ánh mắt chợt lạnh lùng, sau đó xoay người đi.
Thấy Tư Đồ Hách và Kiều Linh Nhi sóng vai bước đến, ánh mắt Hoàng hậu lóe lên.
“Nhi thần vội đến thỉnh an mẫu hậu, mấy hôm nay mẫu hậu có khỏe không?” Tư Đồ Hách lên tiếng turớc.
Hoàng hậu cả cười, sau đó gật đầu, “Ta vẫn khỏe, miễn lễ.”
Không ngờ Bát gia cũng giỏi diễn kịch như vậy, có điều vẫn còn kém, nàng vẫn nhìn thấy sơ xuất.
Có điều nàng không đoán ra ý định của Bát gia lúc này.
“Thỉnh an Hoàng hậu nương nương.” Kiều Linh Nhi trấn tỉnh lại, nghiêng mình hành lễ.
“Miễn lễ.” Hoàng hậu liếc nhìn nàng rồi phất tay.
“Tạ ơn Hoàng hậu nương nương.”
Ngay lúc này, Hải công công lặng lẽ tiến vào đại điện, đến bên cạnh Hoàng hậu thủ thỉ vài câu rồi đứng sang một bên.
Sắc mặt Hoàng hậu không đổi, sau lại phất tay cho ông ta lui.
Lúc này ả ta mới nhìn đến Kiều Linh Nhi, giọng nói uyển chuyển vang lên, “Sắp tới sứ giả của Lưu Vân sẽ đến đây.
Vì thế cho nên trong cung có chỉnh đốn lại một chút.
Để tiện cho việc này, bổn cung đã hạ chỉ bất kì ai cũng không được ngồi xe ngựa vào cung.”
Kiều Linh Nhi đã hiểu, Hoàng hậu nói vậy là đang giải thích, cao hơn là đang trách nàng không hiểu chuyện, chỉ vì điều này mà cố tình gây chuyện.
Mục đích của nàng cũng là thế, nàng muốn kẻ khác nghĩ nàng cố tình gây chú ý, mục đích hoàn thành.
Thế nhưng không rõ vì sao trong lòng lại thấy bất an.
Tư Đồ Hách quan sát Kiều Linh Nhi, phát hiện ra nàng hơi thất thần, đôi mày y nhíu lại, “Linh Nhi đang nghĩ gì vậy, mẫu hậu đang nói chuyện với nàng đấy.”
Lúc này Kiều Linh Nhi mới bình tĩnh lại, nàng rũ mi cung kính nói, “Dạ, Hoàng hậu nương nương.”
Hoàng hậu lại cười, “Hách nhi, Linh Nhi không hiểu chuyện, con đừng trách nàng.”
Kiều Linh Nhi ngạc nhiên, thế nào là Tư Đồ Hách trách nàng? Hoàng hậu nói cái quái gì vậy?
“Dạ mẫu hậu, nhi thần hiểu.”
“Linh Nhi, nghe nói ban nãy khi vào cung con và thị vệ gác cổng có xảy ra xích mích.” Hoàng hậu hỏi thẳng.
Kiều Linh Nhi không ngẩng đầu, sắc mặt không tốt, nàng chỉ mím môi lặng im.
Nụ cười trên môi Hoàng hậu nhạt dần, “Mấy năm qua mẫu hậu vẫn luôn dễ dàng tha thứ mọi chuyện cho Linh Nhi, nhưng nay mẫu hậu thấy không khỏe, bổn cung cũng mong Linh Nhi ngươi hiểu nỗi khổ tâm của mẫu hậu, đừng khiến mẫu hậu đau lòng.”
Nói vậy có khác nào đang trách nàng, mắng nàng trước nay luôn càn quấy không hiểu chuyện, khiến Hoàng tổ mẫu đau lòng.
Kiều Linh Nhi cúi đầu không nói một lời.
Tư Đồ Hách đứng bên cạnh nhíu mày, “Mẫu hậu, chuyện này có gì nhầm lẫn không?”
Người từng thông minh khéo leo nay lại dễ kích động, thật lòng y khó thể thích ứng ngay.
Hơn nữa việc tranh chấp với thị vệ, y không dám tin.
Linh Nhi dù có kích động ra sao, nếu nghe được đây là ý chỉ của mẫu hậu, nàng sẽ tuân theo chứ sao lại xảy ra xung đột?
Hoàng hậu nhìn Tư Đồ Hách với ý trách móc, không muốn y đứng ở phía đối lập nghi ngờ những gì ả nói.
Tư Đồ Hách ngoảnh lại nhìn người vẫn đang lặng thinh kia, “Linh Nhi, nàng mau giải thích với mẫu hậu đi, đó chỉ là hiểu lầm thôi đúng không.”
Nào ngờ Kiều Linh Nhi ngẩng đầu, đôi mắt ngọc sáng trưng, “hoàng hậu nương nương, đầu tiên là Hoàng tổ mẫu cho phép thần nữ ngồi xe ngựa vào cung, nếu không nhận được ý chỉ từ Hoàng tổ mẫu, thần