Edit: Mèo Nhỏ
Tư Đồ Hâm hoảng sợ, trong lòng nàng ta lúc này chỉ cảm thấy khó tin.
Từ trước đến nay chỉ có trượng phu nói thê tử không tuân thủ nữ tắc, phản bội mình, há lại có chuyện thê tử để ý đến sự chung thủy của trượng phu? Hơn nữa Kiều Linh Nhi chưa gả cho Thất ca, sao có thể nói Thất ca phản bội được?
“Cô…”
“Nếu là người tôi yêu thương, là hạnh phúc tôi muốn có, tôi sẽ dũng cảm theo đuổi.” Kiều Linh Nhi ngẩng đầu cười với Tư Đồ Hâm, “Hiên là người tôi thương, chàng chỉ có thể thuộc về tôi, vì thế không được phép có bất kì tì vết nào.
Tình yêu vốn đẹp, tuy có khi là thanh gươm hai lưỡi, có thể khiến người khác tổn thương, cũng có thể khiến bản thân mình bị thương.
Nhưng chính nhờ sự tồn tại của nó mà thế gian này càng hoàn mỹ hơn.
Tình yêu của tôi chính là Hiên, nên tôi sẽ cố chấp không buông tay.
Năm ấy, chàng và Mộ Dung tiểu thư rất thân thiết, vốn dĩ tôi chắc mẩm rằng chàng sẽ không thích Mộ Dung tiểu thư.
Nhưng hôm ấy, khi Mộ Dung tiểu thư rắp tâm hại tôi thì Hiên lại bỏ mặc tôi.
Ha ha, tôi nghĩ trong lòng chàng không có sự tồn tại của tôi, thế nên tôi chọn cách rời xa.”
Nói xong, Kiều linh Nhi chớp mắt nhìn Tư Đồ Hâm, “Tôi biết trong lòng cô Thất ca rất lợi hại.
Để tôi bật mí cho cô nhé, thật ra trong lòng tôi chàng cũng rất tài giỏi.
Chính vì giỏi giang như thế nên sẽ càng có nhiều yêu cầu hơn; chính vì quan tâm nên mới độc đoán.
Trong mắt mọi người, có thể tôi là người không nói lý, nhưng tình yêu vốn ích kỷ, nào còn tồn tại cái gọi là đạo lý? Tôi quan tâm đến Hiên, không muốn để bất kì cô gái nào khác ở bên cạnh chàng, vì thế tôi phải dùng cách riêng để bảo vệ vị trí của bản thân.”
Tư Đồ Hâm ngơ ngác, “Cách gì?”
“Là cách… mà mọi người không ai biết được.” Kiều Linh Nhi nhoẻn cười, thấy dáng vẻ hoảng sợ lẫn ngẩn ngơ của nàng ta, trong lòng bỗng thấy vui vui.
Tiếng cười lảnh lót giúp Tư Đồ Hâm bình tĩnh lại, đôi gò má nàng ta ửng hồng.
Những gì Kiều Linh Nhi vừa nói, hai từ khiếp sợ có lẽ không đủ để hình dung.
Nàng ta chưa từng gặp cô gái nào dám mạnh mẽ nói về tình yêu như thế.
Trong thời đại này, chẳng phải mọi quyền lực đều nắm trong tay trượng phu hay sao? Trượng phu nói như thế là như thế, bảo làm là làm, khi nào đến phiên nữ nhân nhúng tay vào? Trước đây nàng ta vẫn tự cho mình là người được nam nhân yêu thích, đây cũng chính là điều mẫu hậu muốn.
Nhưng bây giờ thì sao? Nàng ta đã không còn dám hi vọng xa vời, chỉ mong bản thân được bình an.
Thật ra nàng ta biết Kiều Linh Nhi nói như vậy cốt muốn khuyên nàng ta đừng tự dày vò bản thân mình.
Nhưng từ nhỏ đã được dạy dỗ rằng xuất giá tòng phu, sao nàng ta có thể làm trái?
“Linh Nhi, tôi biết tâm ý của cô, nhưng mà…”
Nụ cười trên môi Kiều Linh Nhi biến mất, nét mặt nàng đông cứng lại, đôi mắt đen láy ánh lên tia áng, “Hâm nhi, tôi xem cô là bằng hữu của tôi, tôi không mong cô chịu bất kì uất ức gì.
Có lẽ điều tôi theo đuổi là thứ cô không thể chấp nhận, nói đúng hơn là chưa từng nghe nói đến.
Nhưng Hâm nhi à, cô phải hiểu, thật ra nữ nhân chúng ta không phải là vật sở hữu của nam nhân, cúng ta có thể có cuộc sống của mình.
Tuy rằng dòng đời vạn biến, nhưng chỉ cần chúng ta cố gắng, theo đuổi sẽ thấy tâm mình dễ chịu hơn, chẳng phải vậy sao?
Tôi biết, mấy năm qua cuộc sống của cô cũng không dễ dàng gì, tuy không rõ nguyên nhân cụ thể thế nào, nhưng tôi có thể khẳng định cô sống bên ấy quá khổ cực.
Có lẽ tôi không thể giúp gì cho cô, nhưng tôi có thể làm một người che chở, chia sẻ những nỗi buồn trong lòng.
Gánh nặng đè trĩu trên vai nhọc lắm, có người chia sẻ cuộc sống cũng nhẹ nhàng hơn.”
Kiều Linh Nhi biết những gì mình nói đã vượt quá khuôn khổ của thời đại này, suy nghĩ ấy chỉ có thể dùng ở thế kỷ hai mươi mốt.
Nhưng còn cách nào hơn chứ? Bản thân nàng là người của thời đại mới, chẳng lẽ lại tự ép mình chịu kiếp chồng chung? Ấy ấy… Chuyện này nàng không làm được.
Tư Đồ Hâm cúi đầu ngày càng thấp, ánh mắt đau khổ bị đôi mi dày che lấp.
Nàng ta biết Linh Nhi có lòng tốt, cũng biết Linh Nhi quan tâm đến mình, nhưng nàng ta có thể làm gì đây? Chuyện này do mẫu hậu sắp đặt, nàng ta có thể cãi lại mẫu hậu sao?
“Hâm nhi, nhìn tôi đi.” Kiều Linh Nhi chăm chú nhìn Tư Đồ Hâm.
Tư Đồ Hâm ngẩng đầu, đập vào mắt là đôi mắt to tròn, như hai ngôi sao nhỏ sáng lấp lánh giữa bầu trời đên, khiến nàng ta không dứt ra được.
Trong lòng bỗng cất lên một giọng khuyên nhủ: Nói đi, ngươi cần một người lắng nghe, cần có người chia sẻ những khổ đau trong lòng.
Cuối cùng Tư Đồ Hâm cũng gật đầu, kể ra những khổ sở phải chịu suốt mấy năm qua.
Nói xong, nàng ta nhẹ nhàng nở nụ cười, cười xong thì những giọt nước mặt đã chầm chậm lăn dài trên má.
Kiều Linh Nhi chỉ nhìn nàng ta, để nàng ta khóc cho thỏa.
Chỉ cần nói ra được, khóc được, tất cả đều trở thành quá khứ, nỗi đau trong lòng sẽ phai, nàng ta sẽ dần khá lên.
Một lát sau, tiếng nức nở của Tư Đồ Hâm ngừng lại, Kiều Linh Nhi mới nói, “Hâm nhi, cô đừng tự làm khổ mình.”
Giọng nói rất bình thản nhưng ẩn sâu bên trong là sự phẫn nộ, nàng không hiểu được vì sao Hoàng hậu lại bỏ mặc hạnh phúc của con gái mình, nàng cũng buồn vì Tư Đồ Hâm cũng chịu thỏa hiệp.
“Mọi chuyện đều do mẫu hậu an bài.” Nàng ta chỉ có thể phục tùng.
“Đi nào, dẫn tôi đi gặp Phương Vĩnh, tôi muốn hỏi xem rốt cuộc hắn định làm gì.” Thấy