Edit: Mèo Nhỏ
Dường như nhìn thấu tâm can Kiều Linh Nhi, Mộ Dung Thiên Tình mỉm cười với nàng, đầu mày đuôi mắt nhuốm bi thương, “Là Hoàng hậu.”
Hoàng hậu? Kiều Linh Nhi không biết phải nói gì, trong lòng nàng không hề thấy ngạc nhiên cứ như đã chuẩn bị tâm lý sẵn, điều này khiến nàng buồn bực không thôi.
“Buồn cười lắm sao?”
Kiều Linh Nhi chớp mắt, nàng lắc đầu, chẳng buồn cười một chút nào cả, trái lại nàng cảm thấy lòng mình chua xót.
Thật ra cảm giác trong như muốn nói với nàng rằng, tất cả những chuyện này đều do Mộ Dung Thiên Tình tự chuốc lấy, hậu quả là thứ nàng ta phải gánh chịu.
Song chẳng rõ vì sao, trong lòng nàng vẫn thấy buồn rầu, lại giống như là… bi ai!
Phải, hẳn là bi ai rồi, nỗi bi ai của một cô gái.
“Có lẽ tất cả đều không nằm ngoài dự liệu của cô, chỉ có điều bản thân cô không muốn chấp nhận mà thôi.” Kiều Linh Nhi lẩm bẩm, sau khi dứt lời mới chợt giật mình, chính nàng cũng không khỏi ngạc nhiên.
Ngước mắt về phía Mộ Dung Thiên Tình, thấy nàng ta cũng ngạc nhiên chẳng kém, nàng chỉ biết cười khổ.
“Cô nói không sai, ta đã sớm lường tới nhưng cứ mãi trốn tránh kết cục, không muốn nhìn nhận nó, cho nên việc kế tiếp là ta phải đối mặt.
Ta biết Hoàng hậu muốn làm gì nhưng ta vẫn bằng lòng theo bà ta cũng chính vì một lời hứa hẹn hão huyền.”
“Hứa hẹn gì?” Kiều Linh Nhi vô cùng ngạc nhiên.
“Đến cuối cùng ta sẽ trở thành Thất vương phi.”
Kiều Linh Nhi khiếp hãi, “Có đáng không?”
“Cô yêu quý Thất vương gia, có đáng không?” Mộ Dung Thiên Tình hỏi ngược lại.
Kiều Linh Nhi lặng lẽ, thứ gọi là ái tình không thể phân định có đáng giá hay không, người dũng cảm sẽ theo đuổi không hối hận.
Dù Mộ Dung Thiên Tình là người của thời đại này nhưng tư tưởng rất cởi mở, vì tình yêu mà nỗ lực không ngừng, thật sự khiến nàng nể phục.
“Cô biết vì sao ta lại ở đây không?” Mộ Dung Thiên Tình thở dài, nàng ta ngẩng đầu phóng tầm mắt qua khung cửa sổ trước mặt, ánh mắt chạm vào bóng cây lay động chợt thấy bình yên lạ.
“Cô biết chuyện gì sao?” Sự chú ý của Kiều Linh Nhi quay lại việc chính, “Độc Cô tướng quân định làm gì cô?”
Giọng Kiều Linh Nhi tỏ rõ sự lo lắng, bấy giờ nàng mới phát hiện Mộ Dung Thiên Tình vẫn ngồi yên vị ở đầu giường, sắc mặt tái nhợt, trán toát mồ hôi hột.
Giờ này đã sang đông, trong phòng lại không có lò sưởi, nếu cơ thể không chịu đau đớn tất sẽ không toát mồ hôi nhiều như vậy.
“Ta không sao.” Mộ Dung Thiên Tình cười yếu ớt, “Chẳng qua ông ta không muốn ta bỏ trốn nên mới làm vậy.”
Nói xong, Mộ Dung Thiên Tình vén chăn, kéo váy lên.
Kiều Linh Nhi nhận ra một chân của nàng ta đã gãy…
“Thế này là sao?” Kiều Linh Nhi hoảng sợ đứng bật dậy.
Biết đã dọa nàng, Mộ Dung Thiên Tình nhẻon cười, “Không có gì đáng ngại…”
“Chuyện này là thế nào? Sao chân của cô lại… Có phải do Độc Cô tướng quân làm không? Cô mau nói cho ta biết.”
“Không phải, Linh Nhi cô đừng nóng ruột.” Mộ Dung Thiên Tình nhíu mày, dường như đang cố chống chọi với cơn đau.
Lòng Kiều Linh Nhi thắt lại, nàng không nói thêm câu gì mà bước thẳng ra ngoài.
Mộ Dung Thiên Tình không ngăn cản, cũng không biết nàng định làm gì.
Thời khắc này nàng có làm gì cũng không cản được, Thất vương gia còn không có khả năng, bản thân nàng ta ích gì?
Sau một nén nhang, Kiều Linh Nhi quay lại với một oản to trên tay, bên trong đầy những dược thảo, “Chân của cô không thể để chậm trễ thêm được nữa, hiện tại trên núi không có dược liệu, ta chỉ tìm được một ít lá cây giúp giảm đau tạm thời.
Trước cứ đắp tạm, đợi đến khi chúng ta xuống núi sẽ thay thuốc.”
Kiều Linh Nhi vừa nói vừa bó thuốc.
Mộ Dung Thiên Tình lặng thinh, để mặc nàng hành động.
Chân tuy đau nhưng tâm còn đau hơn.
Kiều Linh Nhi không hỏi nàng ta vì sao còn sống ắt hẳn đã nghe hết tình hình từ Độc Cô tướng quân…
“Hận ta ư?” Sau khi bó thuốc xong, Kiều Linh Nhi cúi đầu thu dọn mọi thứ, giọng nàng vang lên rất khẽ, không để đối phương đoán biết được tâm tình.
Mộ Dung Thiên Tình thoáng ngạc nhiên, sau bèn nở nụ cười, ánh mắt bi thương tan biến không dấu vết, “Cô nghĩ ta sẽ trả lời thế nào?”
Kiều Linh Nhi không đáp, nàng ra ngoài rửa tay rồi quay lại, ngồi đúng vị trí ban nãy, đôi mắt ngọc lóe ánh quang, “Ta muốn biết câu trả lời thật của cô.”
“Hận.”
Kiều Linh Nhi lặng lẽ nhìn nàng ta, không nói nữa lời.
“Ta hận thế gian này tàn nhẫn, hận quyền thế mị nhân.” Ý hận dần xâm chiếm đôi mắt Mộ Dung Thiên Tình, chẳng bao lâu sau bi thương cũng ập đến, “Nào phải ta không có tình cảm với người nhà Mộ Dung, ta rất thương bọn họ nhưng lúc ta cần họ nhất thì tất cả đều quay lưng vứt bỏ ta.”
Kiều Linh Nhi trầm ngâm, năm xưa là cô gái trời sinh kiêu ngạo, bỗng nhiên từ thiên giới rơi xuống địa ngục, chuyện này không phải ai cũng có đủ dũng cảm đối mặt.
Nàng của trước đây cũng từng lựa chọn thà ta phụ thiên hạ, chứ không thể để thiên hạ phụ ta.
Phản bội Mộ Dung gia, thứ nàng ta muốn chỉ là tương lai bình yên.
Chịu đựng bao lâu cuối cùng cũng chỉ nhận được sự phản bội…
“Cô hỏi ta có hận cô không, ta thật sự không biết.” Một lát sau, khi tiếng nấc đã ngừng, Mộ Dung Thiên Tình mới lắc đầu, “Tuy vì cô mà ta bị ruồng bỏ nhưng qua bao năm qua ta vẫn sống tốt, thứ cảm giác này thật sự khó hình dung bằng lời.”
Bốn mắt chạm nhau, Kiều Linh Nhi nhìn thấy sự chân thành nơi ấy.
Lòng nàng khó chịu, không ngờ chỉ hơn một tháng mà nàng ta thay đổi quá nhiều.
Hoàng hậu ơi Hoàng hậu, rốt cuộc phải hại thêm bao nhiêu người bà mới bằng lòng buông tay?
“Công chúa, người nên nghỉ ngơi đi.” Kiều Linh Nhi còn chưa kịp lên tiếng thì Độc Cô Phi đã đẩy cửa bước vào, sắc mặt lạnh như băng.
Vẻ mặt Kiều Linh Nhi