Edit: Mèo Nhỏ
Nhớ ra chuyện ngày hôm qua, đôi mắt Tư Đồ Hiên hiện rõ vẻ u ám.
“Lăng Lung xảy ra chuyện rồi.”
“Xảy ra chuyện gì?” Kiều Linh Nhi vô cùng ngạc nhiên, thời gian này khá bận rộn, nàng đã quên rằng trong phủ còn mấy cô nàng kia.
Lúc trước việc của Lệnh Hồ Nguyệt đã trì hoãn, chưa tìm được thời cơ thích hợp để nói chuyện với Tư Đồ Hiên.
“Chết rồi.”
Kiều Linh Nhi kinh ngạc đứng lên, hoàn toàn quên mất mình vẫn ngồi trong xe ngựa.
May mà Tư Đồ Hiên nhanh tay lẹ mắt kéo nàng ôm vào lòng, tránh được việc nàng tiếp xúc thân mật với trần cỗ xe ngựa, “Cẩn thận.”
“Sao lại chết rồi?” Kiều Linh Nhi không để tâm sự vô ý của mình, lòng chỉ quan tâm đến tin tức Lăng Lung đã chết.
Chỉ mới một ngày thôi mà, sao có thể vậy được? “Có biết ai hạ độc không?”
Tư Đồ Hiên trầm ngâm, mi mắt rủ xuống nhìn đôi mắt đang hoảng sợ kia, trầm giọng hỏi, “Linh Nhi cảm thấy trong đám người kia, ai đáng nghi nhất?”
Mấy người trong phủ? Bọn họ có thể ra tay không? Nếu không phải thì là ai chứ? Đã sớm biết bọn họ vào Thất vương phủ là có âm mưu gì đó, nhưng không ngờ lại hành động vào lúc này, nàng khó mà chấp nhận được.
Nếu không mổ xẻ tâm tư mấy người kia ra thì nàng cũng không biết được chính xác, suy cho cùng biểu hiện và thực tế luôn làm cho người khác khó chấp nhận.
“Chàng biết là ai sao?” Kiều Linh Nhi cố gắng bình tĩnh lại, dùng giọng ấm áp hỏi.
Đoán chừng lúc này xảy ra chuyện, mấy lão đầu trong triều đình sẽ không dễ dàng buông tha Hiên, và Hoàng hậu sẽ chớp lấy cơ hội này, thừa lúc sức mạnh của Hiên suy yếu, cứ thế là cướp lấy toàn bộ Nam Hạ.
“Ừ.” Bỗng nhiên Tư Đồ Hiên ôm chặt nàng vào lòng, đôi tay mạnh mẽ siết chặt, cằm nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu nàng, thưởng thức hương thơm ngọt ngào từ mái tóc ấy.
Trong giây phút đột ngột ấy, Kiều Linh Nhi không muốn nói gì nữa, không muốn phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này.
Thương Hiên nên tim Kiều Linh Nhi đau lắm.
Áp lực lên hắn lớn đến thế nhưng nàng lại không giúp được gì, ngay cả chuyện của Hoàng tổ mẫu nàng cũng chẳng có cách mà đòi mong giúp hắn sao?
Lại còn là chuyện của triều đình, nàng chưa từng tham gia vào lĩnh vực này, làm sao có thể giúp được? Nàng chỉ có thể chuẩn bị kinh phí để hắn không gặp khó khăn.
Đúng rồi, khoảng thời gian này, lợi nhuận của mấy khách điếm cũng không tệ lắm, hơn nữa lúc trước vì lợi nhuận ở nơi khác dẵ khiến hắn phải đối đầu với Hoàng hậu, dù chưa dùng tới thứ Mộ Dung Thiên Tình để lại.
Trở về Thất vương phủ, sau khi thu xếp chỗ nghỉ ngơi cho Mộ Dung Thiên Tình, Kiều Linh Nhi mới kéo Thiến Vân lão nhân đến ngồi ở điện lớn, bảo người hầu lui xuống rồi lo lắng hỏi, “Sư phụ, vì sao người muốn Tình nhi ngủ mê như vậy?”
Nàng đương nhiên biết Mộ Dung Tình không thể vì bị hoảng sợ mà ngủ lâu như thế.
Nếu không phải do sư phụ làm, có thể Mộ Dung Thiên Tình đã sớm tỉnh lại.
Thiến Vân lão nhân khẽ cười, không hề cảm thấy kinh ngạc, nha đầu này thông minh, con bé vẫn luôn tinh tường như thế.
“Thời thế rất loạn, cô ta mà tỉnh sẽ rất nguy hiểm.” Trầm ngâm một hồi, Thiến Vân lão nhân mới lên tiếng, “Mộ Dung tiểu thư có cơ hội sống sót là do trước đây nghe lệnh chủ nhân mà hành động.
Linh Nhi, người đứng sau không biết chuyện này.
Con thử suy nghĩ một chút, nếu biết tin Mộ Dung tiểu thư còn sống sót, bà ta sẽ làm thế nào?”
Kiều Linh Nhi không nghĩ ngợi nhiều, bèn trả lời, “Sẽ giết người diệt khẩu.”
Chuyện Mộ Dung Thiên Tình biết không nhiều nhưng cũng không thể nói là ít.
Người kia vì giữ bí mật, vì đạt được mục đích của mình nhất định sẽ hạ thủ.
Mà hạ thủ lúc này, sẽ liên luỵ tới việc thi hành mệnh lệnh của bà ta.
“Sư phụ, người lần trước thi hành mệnh lệnh là Hải công công, Tình nhi cũng nói, là Hải công công cho cô ta con đường sống.
Tại sao Hải công công lại làm vậy?” Không đợi Thiến Vân lão nhân đáp lại, Kiều Linh Nhi liền nghiệm ra một vấn đề.
Nàng vẫn nhớ trước đây trên đường đi Huyết sơn lấy thuốc giải bị Hải công công ám sát.
Nếu Hải công công muốn lấy mạng nàng thì sao lại thả Tình nhi? Nếu Tình nhi còn sống sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của Hoàng hậu.
Hơn nữa, trước đây ông ta biết Tình nhi cỏn sống, Hoàng hậu muốn có khế ước thương nghiệp của Mộ Dung gia thì sao không phái người đi tìm? Mặc dù Hoàng hậu biết ông ta vẫn giữ người, nhất định cũng không trách tội vì dù sao khế ước thương nghiệp quan trọng hơn, ông ta hoàn toàn có thể lấy công chuộc tội.
“Nếu ta đoán không lầm, Hải công công chắc là người của Thất vương gia.” Nói đến đây, Thiến Vân lão nhân lo lắng nhìn Kiều Linh Nhi, sợ nàng không vui.
Không ngờ Kiều Linh Nhi chỉ sửng sốt, sau đó lắc đầu, “Hải công công nếu là người của Hiên, sao trước đây lại ám sát Linh Nhi?”
Thiến Vân lão nhân cũng không hiểu chuyện này, liền trầm mặc hồi lâu, mới lên tiếng, “Linh Nhi, chuyện này, con nên hỏi Thất vương gia.”
Kiều Linh Nhi ngây người, nàng hiểu ý của sư phụ.
Chắc người biết Hiên che giấu nhiều chuyện nên sợ nàng không vui.
Nhưng nàng đã sớm nghĩ thông, Hiên không muốn nàng biết, nhất định là muốn tốt cho nàng.
Nếu như lúc trước, nàng muốn giúp, do sốt ruột nên nàng sẽ phát hoả với Hiên, bắt Hiên nói tất cả cho nàng biết.
Nhưng hiện tại nàng đã hiểu, hà tất phải thế? Biết nhiều thì được gì? Đã không giúp được thì không nên gây phiền phức, như vậy tốt hơn.
“Sư phụ, con hiểu rồi, người đừng lo lắng.” Dứt lời, Kiều Linh