Edit: Mèo Nhỏ
Trong điện, hai người ngồi đối diện nhau.
“Ngươi muốn nói gì? Xin bổn cung tha cho ngươi ư? Hay xin bổn cung tha cho Tư Đồ Hiên?” Khuôn mặt Hoàng hậu rúm ró như tấm rèm bị xốc lên, ả chẳng muốn giấu giếm gì nữa.
Ả và Kiều Linh Nhi đã liên quan đến nhau quá nhiều, tất cả chỉ vì bức bách nên mới phải như thế.
Kiều Linh Nhi đương nhiên không ngu ngốc quỳ dưới đất nữa, nàng đứng lên, khom lưng phủi đầu gối rồi cúi xuống thi lễ, sau mới thẳng người cười khẽ, “Hoàng hậu nương nương nghĩ ta muốn nói những chuyện ấy sao? Ha ha, đúng là nhàm chán thật.”
Nhàm chán?
Sắc mặt Hoàng hậu thay đổi, đôi mắt nhuốm sát khí, “Ngươi muốn nói gì?”
Kiều Linh Nhi nghiêng đầu trầm ngâm, nàng chưa kịp lên tiếng đã bị Hoàng hậu chen vào, “Mưu hại hoàng thượng, tội này đáng chết vạn lần.
Dù bổn cung không xử lý ngươi, sau khi ngươi rời khỏi cung cũng sẽ bị kẻ khác giết chết.”
“Đa tạ Hoàng hậu nương nương nhắc nhở.” Điều ả nói là thật!
Quốc gia muốn phồn thịnh thì không thể thiếu người lãnh đạo.
Sự hưng thịnh, phồn vinh của Nam Hạ đã đạt đến đỉnh cao, nếu không có một vị quân chủ thánh minh, chắc chắn sẽ không có được ngày hôm nay.
Nếu bách tính biết hoàng thượng bị hại, đương nhiên sẽ vô cùng tức giận.
Ả nói cho Kiều Linh Nhi biết điều này, đương nhiên nàng phải cảm ơn ả.
Sắc mặt Hoàng hậu ngày càng xấu, cái nhìn sắc lẹm như dao chẳng khác nào muốn băm vằm Kiều Linh Nhi thành trăm mảnh, “Chớ sàm ngôn, có chuyện gì muốn nói với bổn cung?”
Kiều Linh Nhi muốn nói rất nhiều điều, song lại không biết bắt đầu từ đâu.
“Ta biết tung tích cháu trai nhà họ Phương.”
Sắc mặt Hoàng hậu đại biến, “Là ngươi…”
Kiều Linh Nhi mỉm cười, khi nhìn về phía Hoàng hậu, mắt nàng ánh lên tia sáng, nàng lắc đầu, “Không phải ta, có người đã thay ta hành động, ta không thể cự tuyệt và cũng không muốn cự tuyệt.
Hoàng hậu nương nương có tấm lòng nhân ái thật khiến ta khâm phục, dưới sự nhân từ của nương nương sao ta dám làm việc độc ác như thế chứ?”
Nghe như tán dương, thực chất là đang châm biếm, không lý nào Hoàng hậu không nhận ra.
Ả không giận mà chỉ cười lạnh lùng, “Kiều tiểu thư biết là kẻ nào ra tay chứ?”
“Chẳng phải trong lòng nương nương đã sớm biết rồi sao?” Kiều Linh Nhi châm trọc, nhất định ả đã đoán ra được là ai hạ thủ.
Dù kế hoạch trước đây không phải như vậy, song chỉ cần suy đoán tất sẽ rõ ràng.
Sắc mặt Hoàng hậu ngày càng khó coi, Hách nhi đúng là hồ đồ!
“Ngươi nói với Hách nhi rằng ngươi có cách giúp Minh tiểu thư tỉnh lại?” Chỉ có Hách nhi mới có gan làm ra những chuyện ả không dặn dò.
Thế nhưng từ trước đến nay y luôn hành động có chừng mực, đáng lẽ không nên bắt cóc cháu trai của Phương gia mới phải.
“Phải.” Kiều Linh Nhi không phủ nhật, khóe môi nàng cong lên, đôi mắt phát sáng, “Đúng là ta có cách khiến Minh tiểu thư tỉnh lại.”
Hoàng hậu cười nhạt, “Ngay đến Hồ thái y cũng vô năng, ngươi chỉ là một đứa trẻ, dựa vào đâu bổn cung phải tin ngươi?”
“Nếu Hoàng hậu nương nương không tin ta, cớ gì phải hao tổn tâm tư như thế?” Đến thời khắc này, lo âu lẫn sợ hãi đều không chạm được đến nàng nữa.
Không, phải nói rằng đến lúc này nàng không còn e dè cường quyền, cũng không còn sợ hãi kẻ nắm quyền sinh quyền sát trước mặt mình nữa.
Hôm nay, khi mặt nạ kia đã hạ, nỗi sợ trong nàng cũng lắng xuống; trái tim nàng mạnh mẽ hơn, đủ sức chống chọi lại tất cả.
Hoàng hậu lặng thinh.
“Nương nương là người của Hiên Viên quốc, thế nhưng lại không nhớ lời thề quan trọng nhất của Hiên Viên.” Nét mặt Kiều Linh Nhi nghiêm lại.
Hoàng hậu run rẩy, ả là người Hiên Viên, quả thật ả đã phản bội lại lời thề của quốc gia.
Thế nhưng ả buộc phải làm thế, nếu bọn họ không đối xử với ả như vậy, ả sẽ không rẽ sang con đường này! Ả bị ép buộc!
“Hiên Viên quốc coi trọng nhất chính là lời thề, Hoàng hậu nương nương lại phá bỏ, chẳng lẽ trong lòng không cảm thấy hổ thẹn sao?” Giọng Kiều Linh Nhi rất bình thản, khiến đôi phương không đoán được tâm tình.
Hoàng hậu hỏi ngược lại, “Chẳng lẽ công chúa điện hạ đã làm trọn nghĩa vụ của mình sao?”
Đây là lần đầu tiên Hoàn ghậu thừa nhận thân phận của Kiều Linh Nhi, nàng thoáng sửng sốt, giọng ả lạnh lùng chứa chan thù hận.
Nhất thời Kiều Linh Nhi không biết phải đáp lại như thế nào.
Đối với nàng, thân phận công chúa này có hay không cũng không ảnh hưởng quá nhiều, chẳng qua là bọn họ áp đặt nó lên nàng mà thôi.
Có lẽ với người khác, nàng là kẻ vô tâm vô phế, vong ân phụ nghĩa; là tên phản bội ruồng bỏ quê hương của mình.
Thế nhưng nàng có thể làm gì khác? Trong ký ức của nàng, nàng mang họ Kiều, không phải họ Hiên Viên; tổ quốc của nàng là Nam Hạ, không phải là Hiên Viên; phụ thân của nàng là quan viên Nam Hạ, không phải là hoàng đế của Hiên Viên.
Nếu miễn cưỡng bắt nàng chấp nhận đại kế phục quốc, tiến hành khôi phục Hiên Viên, nàng thật sự không làm được!
“Qua bao năm, Độc Cô tướng quân vì kế hoạch phục quốc chẳng màng đến sống chết của ta.
Biết rõ ta căm hận Nam Hạ, biết rõ trong lòng ta có người thương, biết rõ ta không muốn ở trong hoàng cung Nam Hạ, y vẫn khăng khăng thực hiện kế hoạch của mình.
Au cũng chỉ vì muốn thay mẫu hậu ngươi đoạt lại tất cả những gì thuộc về Hiên Viên.” Hoàng hậu mở ra những hồi ức xưa cũ, nơi ấy chất chứa đau khổ và hận thú, khuôn mặt vốn xinh đẹp nay méo mó vì uất hận, “Ta vẫn luôn nhớ ta là người Hiên Viên, ta biết sứ mệnh của mình phải phục quốc, để bách tính trôi dạt muôn nơi có thể quay về cố hương.
Thế nhưng vì sao ta phải đánh đổi bằng thân nhân, phải đánh đổi cả người ấy?”
Giọng Hoàng hậu chỉ còn sót lại sự phẫn nộ và bất phục, Kiều Linh Nhi ngẩn ngơ nhìn không biết phải nói gì.
Mỗi người đều có quá khứ, nàng sớm nghĩ đến việc Hoàng hậu nhất định có nỗi khổ, thế nhưng không ngờ chuyện này lại… Độc Cô tướng quân cố chấp như thế, rốt cuộc là vì điều gì? Trong lòng mỗi người đều có thế giới, thế giới ấy phản ánh nỗi khát khao của bản thân.
“Ngươi có biết y chết thế nào không?” Đột nhiên Hoàng hậu nhìn Kiều Linh Nhi chằm chằm.
Ai? Kiều Linh Nhi không kịp phản ứng, khi nhìn vào ánh mắt Hoàng hậu nàng mới nhận ra ả đang nói đến người thương của mình.
Không đợi Kiều Linh Nhi lên tiếng, Hoàng hậu đã cười lạnh lùng, “Độc Cô tướng quân đã đốt sống chàng.”
Kiều Linh Nhi trợn tròn mắt, miệng nàng há hốc.
“Khi ấy bên cạnh Độc Cô tướng quân có hai người con gái, một người là ta.
Người kia đã tự vẫn, trước khi chết nàng ta nói với ta rằng, nếu không muốn vào cung thì phải bỏ đi ngay.
Vào cái đêm ước hẹn ấy, chàng mất tích.
Đến khi tìm được thì chàng đã bị trói vào cây to, chung quanh lửa cháy ngùn ngụt…”
Ánh ắt Hoàng hậu trống rõng.
Tim Kiều Linh Nhi thắt lại, nỗi sợ hãi xem lẫn sự tuyệt vọng.
“Ta vốn định đi theo chàng, thế nhưng không hiểu vì sao đã ở lại.” Sau khi thốt ra câu này, ánh mắt trong rỗng khôi phục vẻ hung ác vốn có, “Ta phải báo thù!”
Kiều Linh Nhi mở to mắt.
“Ta phải đứng ở vị trí cao nhất mới có thể chinh phục tất cả, mới có thể nghiêm trị bất kì kẻ nào.
Ha ha ha, đến khi ấy, ta muốn để Độc Cô tướng quân kia xem ta dẫm nát cả thiên hạ này, kể cả y!” Ngừng lại một chút, ả lại nói, “Mấy năm qua ta luôn phục tùng mọi sự sắp đặt của Độc Cô tướng quân, bên cạnh đó cũng ngấm ngầm tạo dựng thế lực.”
“Để đạt được mục đích, bà không màng đến hạnh phúc của con gái mình sao?” Kiều Linh Nhi lặng lẽ nhìn ả, giọng nói điềm tĩnh không hờn không giận.
Con gái ư?
Hoàng hậu sững sờ, trong lòng dấy lên nỗi khổ sở nhưng vẫn kiên định với niềm tin của mình, “Sau này nó sẽ hiểu.”
“Sau này? Đợi đến khi Hâm nhi tuyệt vọng, không còn muốn sống trên thế gian này nữa ư? Hay là chờ kế hoạch chinh phục kia được thực hiện xong?” Giọng Kiều Linh Nhi cao vút.
Nói đến đây, Kiều Linh Nhi dừng lại, chuyện này vốn không phải việc của nàng, chuyện cần làm lúc này là…
“Ngọc phi nương nương do bà hạ thủ?”
Hiên đã nghi ngờ từ lâu nhưng chưa tìm được cơ hội, cũng không có chứng cứ rõ ràng nên sự thật vẫn là một bí ẩn.
Hoàng hậu luống cuống thốt lên, “Ả đáng như thế.”
Kiều Linh Nhi tự nhắc mình phải bình tĩnh, nàng nhìn thẳng vào ả, “Ngọc phi nương nương luôn an phận, làm đúng bổn phận của mình…”
“Ả tiện nhân ấy chẳng bao giờ chịu an phận!” Hoàng hậu rống lên, “Hoàng thượng muốn sắc phong ả làm hoàng hậu, vì ả hạ sinh con rồng.
Ngươi có biết, nếu để ả ta ngồi lên hậu vị, ta sẽ không có ngày hôm nay.
Nếu như con ta không chết, ngôi vị ấy phải là ta, thế nhưng… Ta không thể để kế hoạch vuột khỏi tầm tay.
Cho nên