Thái hậu tìm, đương nhiên là có việc.
Tư Đồ Hiên lập tức đứng dậy, “Nàng về trước đi, nếu có chuyện bổn vương sẽ sai Thời Bố tìm nàng.”
Nói xong liền vội vã rời đi.
Kiều Linh Nhi hồ nghi nhìn thân ảnh dần biến mất kia, bóng dáng anh ta khuất xa nàng mới thanh tỉnh lại, đứng lên đi ra ngoài.
Kỳ thực nàng cũng có không ít chuyện phải làm, đám người ở Hách vương phủ nhất định là đang đợi nàng trở về.
Phượng Mai sai người đến tìm nàng, hiển nhiên có chuyện muốn nói.
Phượng Mai tự mình hủy đi nhúm ruột, chuyện này Tư Đồ Hách có biết không? Nếu điều tra ra được, Tư Đồ Hách hẳn là nên biết.
Song nếu thực lực của Tư Đồ Hách so với nàng chênh lệch không nhiều, đương nhiên anh ta sẽ không hiểu được.
Không thể không nói đến Tư Đồ Hiên kia quả thật rất có năng lực.
Anh ta có thể tra rõ sự tình trong thời gian ngắn như vậy, đó không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được.
Trở lại nội điện, nàng đã thấy Phượng Mai vẻ mặt sốt ruột mắng Hô Phiêu.
Khuôn mặt nhỏ bầu bình của Kiều Linh Nhi lộ vẻ không vui, nữ nhân này thật quá đáng, dám ở trong điện của nàng làm càn mắng người sao?
“Tâm tình Mai trắc phi quả là tốt nhỉ?” Kiều Linh Nhi cất tiếng dịu dàng, lúc này nàng mới bước vào trong điện.
Phượng Mai vừa thấy nàng tiến đến liền thu lại vẻ giận trên mặt, thay bằng nụ cười tươi, bước lên nghênh đón, “Vương phi, tỷ về rồi.”
Sau khi tiến lại gần, Vân Lam có hơi sợ hãi, hành vi của Mai trắc phi kia đúng là kỳ quái.
Kiều Linh Nhi chớp mắt nhìn Phượng Mai, sau khi ngồi xuống chủ vị nàng mới gật đầu, “Mai trắc phi tìm ta có việc?”
Nghĩ đến việc nữ nhân này lại tự mình vứt đi đứa nhỏ còn chưa thành hình, lại có thể hạ quyết tâm như vậy, nàng thấy thật khủng khiếp.
Càng nhìn càng thấy cô ta là loại đàn bà tâm địa rắn rết, Tư Đồ Hách sao lại sủng ái loại nữ nhân này?
Mai trắc phi liếc Vân Lam, sau mới tươi cười lên tiếng, “Thiếp thân có chuyện muốn thương lượng với Vương phi.”
Kiều Linh Nhi biết ý Mai trắc phi muốn nàng để Vân Lam lui ra.
Cô ta nghĩ cô ta là ai chứ, đây không phải địa bàn của cô ta, cớ gì phải theo ý cô ta sắp xếp?
“Mai trắc phi có chuyện gì mời nói, ta nghe.” Kiều Linh Nhi nói đến đây còn cố ý làm bộ nghiêm túc, rất nghiêm túc.
Đây cốt là muốn nói cho Mai trắc phi rằng Vân Lam là người của nàng, không cần phải lánh mặt.
Hơn nữa nàng rất nghiêm túc với chuyện của Mai trắc phi cô ta, nên nhà ngươi có việc gì cứ nói, yên tâm mà nói.
Trong lòng Mai trắc phi rất tức giận, nhưng cũng chỉ có thể nuốt vào bụng.
Hiện tại cô ta thế đơn lực mỏng, căn bản không có biện pháp thắng được Kiều Linh Nhi.
Quan trọng nhất là cô ta cần dựa vào thượng vị của Kiều Linh Nhi.
“Vương phi, thiếp thân nghe nói sắp tới sứ giả ngoại tộc sẽ đến kinh thành, chẳng hay có chuyện này không?” Phượng Mai rất khách khí hỏi, sự khách khí này gây ra một loại cảm giác khiến người ta vô cùng phiền muộn.
Bởi nếu cô ta biết chuyện mà cố ý tìm đến, người sai là ngươi; nếu ngươi cho rằng cô ta không biết chuyện này thì chẳng khác nào tự gạt chính mình, cho nên bất kể ra sao, cái sai đều không phải ở cô ta.
Nếu chuyện hôm nay xảy ra với người khác thì tốt quá rồi.
Thế nhưng bất hạnh thay, chuyện này lại phát sinh với Kiều Linh Nhi nàng, cô ta cỡ nào giảo hoạt, đối với người chưa từng tiếp xúc qua tuyệt nhiên không thể hiểu rõ được.
Trong lúc này, Kiều Linh Nhi nhìn về phía Phượng Mai, nàng dịu dàng mỉm cười cũng không kém phần khả ái, “Ta vốn nghĩ Vương gia đã sớm nói với chuyện này, bởi lẽ Lê trắc phi cũng đã biết từ lâu.”
Phượng Mai biến sắc, chính bởi vì cô ta biết Lê trắc phi đã hay chuyện, nên trong lòng vô cùng khó chịu, mới tìm đến tận đây.
“Nhưng ta có chuyện không rõ, chẳng hay Mai trắc phi có thể cho ta một đáp án rõ ràng?”
Kiều Linh Nhi uyển chuyển lên tiếng hỏi, Phượng Mai không tiện cự tuyệt, cũng là không thể cự tuyệt, chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
“Hôm qua muội tiến cung thỉnh Hoàng tổ mẫu để muội giúp ta xử lý chuyện trong phủ.
Thế nhưng sao bây giờ đã đổi thành Lê trắc phi? Nếu muội không muốn cùng ta gánh vác, ta tin rằng Hoàng tổ mẫu cũng sẽ không làm khó muội.
Mai trắc phi muội không cần lo lắng đến thế.”
Giọng Kiều Linh Nhi vẫn mềm mại dịu dàng, một tia lãnh ý cũng chẳng thấy, ấy thế mà lại khiến Phượng Mai run rẩy, toàn thân lạnh băng.
Đây không chỉ bởi cô ta sợ hãi, mà còn vì cơn giận đang sục sôi trong lòng.
Trước đây, Lê trắc phi làm tất cả để lấy lòng Phượng Mai.
Nói cái gì mà chỉ cần Phượng Mai cô tốt thì ả ta cũng mãn nguyện rồi, ả ta sẽ không tranh giành với Phượng Mai cô bất kì điều gì.
Thế nhưng hiện tại thì sao? Ả Lê trắc phi kia rốt cuộc đang làm gì? Không chỉ bày mưu khiến cô phạm sai lầm, thậm chí suýt chút nữa đã mất mạng.
Món nợ này nếu không bắt ả ta trả đủ, cô sẽ không mang họ Phượng.
Thấy sắc mặt Phượng Mai trắng bệch, Kiều Linh Nhi biết cô ta đã nghe thấu những lời nàng nói, trong lòng có chút thỏa mãn, nhưng kết quả này lại không phải điều nàng mong đợi.
“Mai trắc phi? Không nghe thấy ta nói gì sao?” Giọng nói mềm mại tiếp tục vang lên.
Phượng Mai vội vàng lên tiếng, “Thiếp thân đã nghe rõ.”
Kiều Linh Nhi gật đầu, chớp đôi mắt nhìn chăm chú, đợi chờ câu trả lời từ cô ta.
Trong lòng Phượng Mai vô cùng xấu hổ, vô cùng tức giận, nhưng cuối cùng cũng đành mở lời, “Xin Vương phi tha thứ, đây là quyết định của Vương gia, thiếp thân không thể trái ý.”
Kiều Linh Nhi gật đầu thông cảm, tiện đà bồi thêm một câu, “À, chẳng phải Mai trắc phi muội vừa bản chính mình không hề nghe nói đến chuyện sứ giả ngoại tộc đến nước ta sao? Sao Vương gia lại vô cớ không nói một lời đã để Lê trắc phi thay thế vị trí của muội?”
Kiều Linh Nhi là người tư duy chặt chẽ, nào có thể bỏ qua bất kì lỗ thủng nào.
Hơn nữa, đối mặt với loại nữ nhân này nếu không chỉnh cô ta sống dở chết dở, đêm