Kiều Linh Nhi hiển nhiên đồng ý, bằng không sao nàng lại đề nghị để mình lưu lại mà không phải là đến chỗ Lê trắc phi?
Nhưng nếu ở lại, cũng phải giành được vật tốt, thì nàng mới có chút động lực.
“Vân Lam, ngươi ra ngoài trước đi.”
Vân Lam có chút lo lắng nhìn Vương phi, không hiểu ý của nàng cho lắm, nhưng thấy nét kiên định kia, cô đành đi ra ngoài.
“Thân thể thiếp thân quả thật có chút bất ổn, những mong Vương phi có thể thông cảm.” Phượng Mai cụp mi mắt, ôn thuận đứng lên.
Kiều Linh Nhi gật đầu, tỏ ý nàng đã hiểu, sau liền vươn bàn tay nhỏ mềm mại đặt lên mạch của cô ta…
Trong lúc ấy, Vân Lam đợi bên ngoài hồi lâu cũng không thấy chủ tử triệu vào, không khỏi sốt ruột.
Cô rất muốn vào trong, nhưng chủ tử đã căn dặn không được quấy rầy, thế nên cô còn cách nào khác ngoài đi đi lại lại ngoài cửa điện chờ đợi.
“Vân Lam, Bát hoàng tẩu đâu?” Giọng nói của Tư Đồ Dật truyền đến.
Vân Lam trong lòng mừng rỡ, Thập tam gia đến rồi, không biết có thể đi vào không.
“Thập tam gia, Vương phi đang ở trong điện chẩn bệnh cho Mai trắc phi.
Ngài đến tìm Vương phi sao?”
Tư Đồ Dật nhìn Vân Lam, có hơi ngạc nhiên, nha đầu kia trước nay chưa từng nhiệt tình như vậy.
Trước nay nàng ta luôn nghĩ rằng anh muốn khi dễ chủ tử nhà bên ấy, hẳn là sẽ ghi thù, sao bây giờ lại quá niềm nở?
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Vân Lam ngó nghiêng xung quanh, cô biết đây không phải là nơi để nói chuyện, bỗng có phần sốt ruột, “Thập tam gia, nếu ngài có việc gấp cần gặp Vương phi, nô tỳ có thể vào trong bẩm báo.”
Tuy rằng Tư Đồ Dật không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng không thể không thấy rằng nha đầu này rất lo lắng, liền toại nguyện cho nàng, “Bổn vương đúng là có chuyện cần nói với Bát hoàng tẩu, hơn nữa còn là việc gấp, ngươi mau vào bẩm báo.”
Tuy anh thân thiết với Kiều Linh Nhi, nhưng với các trắc vương phi khác trong Hách vương phủ lại chẳng quen biết, hẳn là không thể tùy tùy tiện tiện vào trong điện.
Để Vân Lam đi thay cũng hợp lẽ.
Vân Lam nghe được lời này, cô cảm kích nhìn anh ta, sau xoay người tiến vào.
Vừa vặn Kiều Linh Nhi và Phượng Mai đã nói xong một hồi, thấy Vân Lam vội vã đi vào, nàng liền nhíu mày, “Vân Lam, đã xảy ra chuyện gì?”
Vân Lam liếc mắt nhìn Phượng Mai, sau cúi đầu, “Vương phi, Thập tam gia ở ngoài điện cầu kiến, nói là có việc gấp muốn bàn bạc với Vương phi.”
Tiểu nha đầu cũng thật thông minh, còn biết nhấn mạnh hai chữ ‘việc gấp’ này.
Tư Đồ Dật có chuyện gì cần nói với nàng?
“Nếu Vương phi có việc bận thì hãy đi giải quyết trước, chốc nữa thiếp thân sẽ đưa vật kia đến chỗ Vương phi.
Xin Vương phi yên tâm.”
Những lời này của Phượng Mai khiến đáy lòng Kiều Linh Nhi như có nhạc, ấy thế nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh lại làm ra vẻ nghiêm túc, nàng gật đầu, “Nếu vậy ta đi trước, nói không chừng Vương gia sẽ gọi ta sang bên kia xem bệnh cho Lê trắc phi.”
Vốn dĩ Phượng Mai có phần không cam lòng, nghe được lời nhắc nhở này, hết thảy bất mãn đều tan biến, không dám nói gì thêm.
Kiều Linh Nhi hài lòng nhìn cô ta, “Lát nữa ta sẽ cho người đến đây lấy món đồ kia, bây giờ Mai trắc phi có thể bắt đầu chuẩn bị.”
Nói xong, lập tức dẫn theo Vân Lam đi ra ngoài.
Tư Đồ Dật thấy Kiều Linh Nhi bước ra thì vui vẻ, nhưng thấy xung quanh có người, anh đành che giấu tiếu ý lại, nghiêm túc nói, “Bát hoàng tẩu, thần đệ tìm tẩu có một số việc cần thương lượng, mong Bát hoàng tẩu có thể giúp một tay.”
Kiều Linh Nhi phát hiện ra ý cười trên mặt anh ta, vậy mà chỉ trong chớp mắt đã biến mất, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Nhưng nàng quan sát xung quanh, liền hiểu được.
Cho nên bèn phối hợp gật đầu, “Hồi điện trước hẵng nói.”
Giọng nói yếu ớt tựa hồ có chút mệt nhọc, cũng là khiến người ta thương tiếc.
Kẻ qua người lại xung quanh làm bộ như không quan tâm, cũng không nói bất kì lời nào.
Trở lại nội điện, Kiều Linh Nhi để Vân Lam pha một bình Bích Loa Xuân thượng hạng, đôi chân củ cải đung đưa, một bộ hưu nhàn không gì sánh được, dáng vẻ đặc ý cũng đồng thời xuất hiện.
Tư Đồ Dật ngạc nhiên nhìn tiểu nữ oa này, dường như không dám tin vào mắt mình.
Kiều Linh Nhi cũng chẳng để ý đến chuyện Tư Đồ Dật muốn nói, càng không quan tâm trong lòng anh ta rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì.
Chỉ cần nghĩ đến vật nàng muốn lấy, chỉ cần đợi là bảo bối đến tay, khiến con tim nhịn không được… nhảy nhót.
“Bát hoàng tẩu, rốt cuộc là chuyện gì khiến tẩu vui vẻ đến thế?” Tư Đồ Dật ngồi xuống bên cạnh nàng.
Dáng vẻ vui sướng của tiều nha đầu này cũng rất đáng yêu, nếu Thất ca ở đây, chỉ e là không thấy được bộ dáng này.
Kiều Linh Nhi cười híp mắt, tránh trả lời vấn đề vừa được hỏi, “Thập tam đệ có chuyện gì muốn thương lượng với ta?”
Khóe miệng Tư Đồ Dật run run, thực ra anh chẳng có chuyện gì muốn thương lượng với nàng cả.
Chẳng phải là nàng để anh tiến cung điều tra xem chuyện gì đã xảy ra sao?
Mới hai canh giờ trôi qua, không phải là đã quên mất rồi chứ?
Lẽ nào, không cần đáp án?
“Bát hoàng tẩu không muốn biết đáp án sao?” Tư Đồ Dật tò mò hỏi.
Kiều Linh Nhi chớp đôi mắt long lanh nhìn người trước mặt, hồi lâu mới hiểu được, bèn gật đầu, “À, ra là đệ đang nói về đáp án kia? Ta đã biết, không cần nói nữa.”
Phiền muộn, lòng Tư Đồ Dật xoắn thêm vài vòng.
Thế cho nên khi Vân Lam dâng trà, anh ta chẳng thèm thổi nguội đã một ngụm uống cạn.
“Này Vân Lam, ngươi đây là muốn nóng chết bổn vương?”
Mặt Vân Lam biến sắc, vội quỳ xuống, “Thập tam gia, nô tỳ không cố ý.”
Tư Đồ Dật bị nóng, đầu lưỡi cảm giác như muốn sưng lên, nhưng lại chẳng thể trách phạt tiểu nha đầu này.
Anh chỉ còn cách tự mình buồn bực, tức giận.
Kiều Linh