Kiều Linh Nhi liền xoay người, nhìn Tư Đồ Hiên cười híp mắt, con ngươi sáng trong tựa ngọc lộ vẻ chờ mong, “Thất ca, chúng ta tiến cung đi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh, đôi mắt to chớp động, bên trong giống như được tương khảm một khối hắc bảo thạch, lấp lánh mê người.
Tư Đồ Hiên thấy bộ dáng này của nàng, nào có thể nói ra câu cự tuyệt.
Dứt khoát gật đầu, “Được.”
Đáy lòng Hồ Chiếu rất không bình tĩnh, mối giao lưu này giữa Thất vương gia và Bát vương phi, có thể nói là mối giao tình này, thật sự khiến… lòng người kinh hãi!
Ba người đi thẳng đến Vân Tinh điện, khi Vân mỹ nhân thấy Tư Đồ Hiên còn có Kiều Linh Nhi, sắc mặt nàng ta thoáng thay đổi, ánh mắt hiện lên sự hoảng loạn.
Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, tất cả nỗi sợ hãi đều biến mất, chỉ còn lại sự buồn bực cùng vẻ cao ngạo.
“Thất vương gia lại có thời gian đến Vân Tinh điện của ta sao?”
Kiều Linh Nhi hơi nhíu mày, trong mắt ánh lên sự hứng thú, nàng ngước nhìn Vân mỹ nhân trước mặt, cô ta đúng là có ý tứ nha! Không biết Tư Đồ Hiên sẽ hồi đáp thế nào đây.
Trước mặt là yểu điệu mỹ nhân, dù bối phận khác biệt, nhưng vẫn có thể thưởng thức, nét mặt anh ta nên tốt một chút, sau đó…
Tiếc là sẽ không có “sau đó”, bởi người nào đó đã lạnh lùng cất tiếng, “Bổn vương cùng Linh Nhi đến đây chẩn bệnh thay Vân mỹ nhân.”
Kiều Linh Nhi suýt chút nữa phát hỏa, nam nhân này đúng là không hiểu được phong tình, cứ thể chủ động nói rõ ý đồ của mình cho kẻ khác.
Đáng hận nhất chính là, cái thứ gọi là theo nàng đến xem bệnh cho nhân gia, rõ ràng là anh ta… đến xem náo nhiệt.
“Vậy… vậy làm phiền Bát vương phi.” Trong ánh mắt Vân mỹ nhân lộ rõ vẻ thất vọng, lại tựa hồ là âm hiểm.
Sau mới nhìn đến Hồ Chiếu, không mấy vui vẻ nói, “Cuối cùng Hồ thái y cũng có thời gian đến đây.”
Hồ Chiếu hiện tại khác nào đứng ra hứng tiễn, vốn dĩ ông đã ở Thái y quán phụng mệnh, thế nhưng lại bị Thất vương gia hạ lệnh vời đến Thất vương phi.
Hiện tại trong mắt Vân mỹ nhân, ông chính là “đại ân nhân”.
“Khi nãy hạ quan phụng mệnh đến Thất vương phủ, chẳng hay Vân mỹ nhân cho đòi hạ quan có gì phân phó?”
Lời này của Hồ Chiếu đúng là không có vấn đề gì, nhưng khi lọt đến tai Kiều Linh Nhi thì nàng có chút không hài lòng, đôi lông mày nhỏ nhíu lại.
Tất cả đều lọt vào mắt Tư Đồ Hiên, anh ta lập tức lên tiếng, “Làm sao vậy?”
Tư Đồ Hiên vừa lên tiếng, mặc dù giọng nói không có điểm gì lạ khác, nhưng cũng thu hút những ánh mắt “thân thiết” từ những người chung quanh.
Ngọn lửa nhỏ khẽ bùng lên trong lòng Kiều Linh Nhi, nàng chỉ có thể khẽ thở dài, “Thời gian không đợi người nha.”
Mọi người nghi hoặc.
Tư Đồ Hiên cũng nhướng mày, không hỏi thêm, trong lòng anh hẳn đã hiểu rõ suy nghĩ của nha đầu này, đó là suy nghĩ thật của nàng sao? Tư Đồ Hiên cũng có chút hoài nghi.
“Không biết lời này của Bát vương phi là có ý gì?” Vân mỹ nhân mi tâm khẽ nhăn, miệng mấp máy hỏi.
Kiều Linh Nhi cười dịu dàng, “Cũng không có ý gì khác, Vân mỹ nhân cho đòi Hồ thái y đến là muốn xem bệnh phải không? Ta và Thất vương gia đến đây là có chút việc muốn cùng Vân mỹ nhân bàn bạc, nếu thân thể Vân mỹ nhân không khỏe, vậy trước xem bệnh đã, chuyện chúng ta để sau.”
“Sức khỏe ta không đáng lo ngại, Bát vương phi có việc gì mời nói.”
Lời này nói ra, giọng nói của Vân mỹ nhân có phần nóng nảy, khiến kẻ khác sinh lòng hoài nghi.
Nhưng cũng may, người ở trong điện ai nấy đều biết rõ đã xảy ra chuyện gì, thế nên sự nghi ngờ cũng có thể gác qua một bên.
“Bổn vương và Linh Nhi đều không vội, hay là Vân mỹ nhân xem bệnh trước đi.” Tư Đồ Hiên hờ hững nói, nhưng bên dưới giọng nói bình thản không giấu nổi lãnh ý.
Vân mỹ nhân hầu hạ Hoàng đế cũng đã lâu, đã sớm biết cách suy đoán lòng người, nên đành gật đầu nghe theo.
“Vậy làm phiền Hồ thái y.” Nói xong, lúc này mới để Hồ thái y bắt mạch.
Kiều Linh Nhi và Tư Đồ Hiên cùng ngồi bên cạnh, nhìn nhìn, chờ đợi.
Chỉ một lúc sau, bầu không khí trong điện có phần bất ổn, dường như trở nên vô cùng khẩn trương.
Lúc Hồ Chiếu buông tay, Kiều Linh Nhi lặng yên nhìn ông ta, không nói gì.
Vân mỹ nhân thì không cách nào giữ được bình tĩnh, gấp gáp hỏi, “Hồ thái y, không biết là thế nào?”
Thực ra hôm nay triệu kiến Hồ thái y là muốn hỏi về việc mang thai, nhưng hiện tại Tư Đồ Hiên và Kiều Linh Nhi đều có mặt, nàng ta không tiện mở miệng.
Hơn nữa khi Bùi Hồng vừa đi Thái y quán, nàng ta đã cảm thấy hoa mắt choáng váng, rất khó chịu, trước cũng chỉ thấy những dấu hiệu này.
“Không biết Vân mỹ nhân có chỗ nào khó chịu?” Nếu Vân mỹ nhân không lên tiếng hỏi chuyện kia, Hồ Chiếu tự biết bản thân không được phép nói ra.
Đôi mày Vân mỹ nhân khẽ nhíu lại, “Ta thường xuyên cảm thấy đầu óc choáng váng, hoa mắt, toàn thân không có khí lực.”
“Mỹ nhân thấy những dấu hiệu này từ khi nào?”
“Sau khi ngất xỉu lần trước.” Vân mỹ nhân cẩn thận nhớ lại, như vừa phát hiện ra điều gì.
Từ sau khi ngất xỉu lần trước, thân thể dường như yếu đi rất nhiều, thường cảm thấy vô lục, hơn nữa còn rất hay choáng váng.
Đêm qua khi hầu hạ Hoàng thượng còn suýt chút ngất xỉu, về sau Hoàng thượng đến nữa đêm thì rời cung.
Lúc đầu nàng ta còn tưởng là vì phải tuyển chọn tú nữ tiến cung, Hoàng thượng không có hứng thú với nàng ta, thế nhưng ngay lúc này, nàng ta liền hiểu rõ tất thảy.
Từ khi gặp chuyện không may, thân thể nàng ta nảy sinh vấn đề, tựa hồ, muốn hầu hạ Hoàng thượng, nhưng lực bất tòng tâm…
Kiều Linh Nhi cũng hơi ngạc nhiên, đôi mày nhỏ nhẹ nhíu lại, nhưng không nói gì.
Tư Đồ Hiên cảm nhận được sự khác thường của mỗ tiểu hài tử, thấy nàng không nói lời nào, tự biết là nàng đang suy nghĩ điều gì, hoặc giả là đang chờ đợi điều gì, vậy nên anh chỉ liếc mắt, không lên tiếng.
“Chẳng hay gần đây mỹ nhân có dùng loại dược nào không?” Nét mặt Hồ Chiếu trở nên nghiêm túc, còn rất khẩn trương.
“Chính là