Hô Phiêu chẳng qua chỉ là phụng ý Phượng Mai mà đến.
Trước nay Tư Đồ Hách vốn coi trọng Phượng Mai, hẳn là muốn để cô ta làm Bát vương phi nên mới bài xích nàng.
Nếu nhân gia đã không cho nàng mặt mũi, nàng cớ gì phải nhiệt tình theo mông kẻ khác?
Nói thật lòng, Kiều Linh Nhi nàng tự cho là bản thân độ lượng đến thế?
Vân Lam thấy vẻ chán ghét xuất hiện trên khuôn mặt chủ tử, không thể làm gì khác hơn là lui xuống.
Tư Đồ Hiên sau khi xử lý xong việc vừa bước đến đã thấy Hô Phiêu đứng ở cửa nhưng cũng chỉ thoáng liếc nhìn rồi đi thẳng vào trong.
Hô Phiêu nhận ra người đến là Thất vương gia, lập tức quỳ xuống, thế nhưng gối vừa chạm đất thì thân ảnh trước mắt đã tiêu biến, không khỏi buồn bực một phen.
“Ăn xong?” Tư Đồ Hiên nhìn cái đĩa sạch như chùi, sau lại nhìn sang cái bụng nhỏ của tiểu hài kia.
Kiều Linh Nhi gật đầu, chớp động đôi mắt, “Đầu bếp trong phủ ngài tay nghề quả không tồi, nếu sau này chúng ta có rời kinh, ông ấy có theo không?”
Có lẽ khi ấy không bằng hiện tại, nhưng nếu trong tay có bạc đương nhiên có thể thuê bếp của nhà bình dân dùng tạm, cơm ngọt canh ngon, điểm tâm thì dù thế nào cũng đều vào miệng cả.
“Có.” Rốt cuộc Tư Đồ Hiên cũng không đành lòng nhìn ánh sáng tựa sao hôm vụt tan biến trong đôi mắt nàng.
Đôi mắt đen láy kia có lúc lóe lên ánh sáng chói lọi, ấy thế nhưng cũng có khi lại như đôi sao băng vụt đến, càng thêm chói mắt, mê người bội phần.
Nếu bắt anh dập tắt đôi tia sáng ấy, anh thật không đành lòng.
Bỏ đi, coi như… thành toàn cho nàng.
Kiều Linh Nhi vui sướng cười đến híp mắt, sau đó dịu giọng ngợi khen, “Thất vương gia, ngài thật tốt.”
Tư Đồ Hiên dở khóc dở cười, chỉ đổi lại lấy một lời khen như vậy thôi sao?
“Người bên ngoài là thế nào?”
Kiều Linh Nhi chun cái mũi nhỏ, không vui nói, “Là Mai trắc phi phái đến, chắc là muốn vời ta đến Bát vương phủ.”
“Vì sao không để cô ta vào?”
“Chẳng phải ngài nói ta phải ngoan ngoãn ở trong phủ sao? Nếu như quả thật cô ta muốn đưa ta đến Bát vương phủ, bất luận thế nào cũng không thể cự tuyệt.” Huống hồ khi nãy ta còn phải thưởng thức điểm tâm, nào có thể bỏ mỹ vị mà đâm đầu vào vực sâu vạn trượng.
Tư Đồ Hiên đưa mắt nhìn cái đĩa trên bàn, không nói lời nào.
Khuôn mặt nhỏ của Kiều Linh Nhi đỏ ửng, nam nhân này quá nhạy bén.
“Giờ ta nên để cô ta vào sao?” Kiều Linh Nhi nghiêng đầu hỏi.
Sắc mặt Tư Đồ Hiên trầm ổn, không biểu lộ điều gì.
Kiều Linh Nhi không còn cách nào khác hơn là cho người tiến vào.
“Nô tỳ thỉnh an Thất vương gia.” Hô Phiêu quỳ xuống.
“Đừng lên đi.” Giọng nói không lộ vẻ gì bất thường.
Trong lòng Kiều Linh Nhi khẽ thở dài, sao nam nhân này có thể khống chế cảm xúc của mình tốt như vậy? Dù là Thái Sơn có sụp đổ, mặt anh ta cũng không đổi sắc.
Không biết đến khi nào nàng mới luyện thành khả năng kiềm chế siêu phàm ấy.
“Chuyện gì?”
“Nô tỳ phụng mệnh đến đây mời Kiều tiểu thư đến Bát vương phủ một chuyến, Mai trắc phi có chuyện cần tìm Kiều tiểu thư thương lượng.”
Hô Phiêu vẫn cúi đầu, không dám ngước nhìn nam nhân trước mặt, trong lòng không khỏi sợ hãi ít nhiều.
Hôm qua Tông quản gia đến Thất vương phủ nhưng chẳng được gì khiến Mai trắc phi rất tức giận, cắt luôn lương tháng của ông ta.
Hô Phiêu nàng trên có già dưới có trẻ, tất cả đều trông vào từng đồng của nàng, bản thân không thể phạm bất kì sai lầm gì.
Chỉ cần có thể khiến Kiều tiểu thư theo nàng hồi phủ, muốn nàng làm gì nàng cũng bằng lòng.
Kiều Linh Nhi mặt không đổi sắc nhìn Hô Phiêu, cũng không lên tiếng, chờ đợi Vương gia bên cạnh làm chủ mọi chuyện.
“Ngươi hồi phủ trước, lát nữa bổn vương sẽ đưa Linh Nhi đến.” Tư Đồ Hiên lạnh lùng lên tiếng.
Nghe được một câu này khiến Hô Phiêu thấy nhẹ lòng, khấu đầu một cái rồi mới đứng dậy lui ra ngoài.
“Ngài đến Bát vương phủ là có việc cần làm sao?” Kiều Linh Nhi hồ nghi hỏi, việc của anh ta quả là bộn bề nhỉ.
Thế nhưng trước nay cũng chưa từng nghe qua Thất vương gia lại bận rộn như vậy, một Thất vương gia thích rời xa chốn kinh thành, trước nay hẳn là thích tiêu diêu tự tại, sao hôm nay đột nhiên có nhiều chuyện phải làm thế nhỉ?
Ạch, có điểm bất thường!
Tư Đồ Hiên chẳng giải thích gì chỉ vỗ tay vài cái.
Mấy ả nha hoàn nối đuôi nhau bước vào, trên tay mang theo… phục sức.
Kiều Linh Nhi trợn tròn mắt, cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên, chớp mắt liên hồi.
“Thế này là thế nào?”
“Số này dùng hai vạn lượng bạc của nàng mua về.
Phục sức một chút rồi lập tức đến Bát vương phủ.” Tư Đồ Hiên nói xong liền phất tay, chẳng để ý đến phản ứng của mỗ tiểu hài.
Vân Lam cũng khá nhanh nhạy, thấy Thất vương gia như vậy liền hiểu ngay, lập tức kéo tay chủ tử nói khẽ, “Tiểu thư, vào trong thay y phục nào.”
Kiều Linh Nhi nhìn chằm chằm đống y phục hồi lâu sau mới theo Vân Lam vào trong.
Mãi một lúc sau, nàng mới bước ra.
Tư Đồ Hiên ngẩng đầu, liếc nhìn nàng với vẻ hài lòng, rồi lập tức đứng dậy, “Đi thôi.”
Trong lòng Kiều Linh Nhi không vui, rốt cuộc nam nhân này định làm gì? Nàng có cảm giác bản thân thật ngu ngơ, ạch, thứ cảm giác này không thể nào dễ chịu cho nổi.
Trên xe ngựa, mỗ tiểu hài không kìm được kéo kéo áo người nào đó, “Thất gia, vì sao phải bắt ta… Ạch, phục sức rồi mới đến Bát vương phủ?”
Tư Đồ Hiên liếc nhìn nàng, “Không phục sức thì tốt hơn phục sức?”
Mỗ tiểu hài chớp mắt mấy cái, đạo lý này nàng hiểu nha, đương nhiên ăn vận thì tốt hơn, thế nhưng chuyện này đâu cần Thất gia ngài tự mình nhúng tay vào.
Hơn nữa xiêm y trên người nàng là hàng thượng phẩm, là thứ gấm vóc khiến người thấy người ganh, hẳn là tổn hao không ít tiền của.
Dẫu y phục thường ngày của nàng đều được làm từ vải vóc do Thái hậu ban cho, nhưng đem so với xiêm y hiện tại, có vẻ như vẫn thua kém vài phần.
Thế này thật khiến nàng thấy bối rối.
Chẳng lẽ là anh ta sợ bị nàng làm cho mất mặt?
Ạch, nghĩ như vậy khiến Kiều Linh Nhi thấy mình thật hèn mọn, song ai kia đã cho nàng đáp án, “Nàng đã ở trong phủ của bổn vương, trong khoảng thời gian này nàng là người của bổn vương, ra ngoài tuyệt không thể khiến bổn vương