Giọng nói yểu điệu tựa tiếng sơn ca, khiến lòng người xao động.
Kiều Linh Nhi nhìn về phía tiếng nói kia phát ra, đập vào mắt nàng là một cô gái thân vận xiêm y màu vàng tơ đang đứng lên, ánh mắt cô ta nhìn nàng với vẻ khiêu khích.
Ánh mắt này tỏ rõ sự đố kỵ.
Khi nàng còn ở Bát vương phủ cũng đã gặp qua không ít lần.
Hoàng hậu cũng tỏ vẻ không vui, “Hâm nhi, chớ hồ đồ.”
Tư Đồ Hâm là con gái của Hoàng hậu, cũng là con gái độc nhất, đương nhiên được cưng chiều hết mực e là đã bị chiều đến hư.
Tư Đồ Hâm thấy mẫu hậu lên tiếng nhắc nhở, đương nhiên không dám làm càn mà quay sang nũng nịu với phụ hoàng, “Phụ hoàng, yến hội tối nay cốt là phải vui vẻ tiễn chân Thần vương gia, Hâm nhi đã chuẩn bị một bài múa để lát nữa dâng tặng, hi vọng có thể khiến phụ hoàng hài lòng, cũng mong có thể khiến Thái hậu thấy vui.”
Công chúa đã nói đến như vậy, Hoàng đế sao có thể ngồi yên.
“Nếu đã vậy,” Hoàng đế nghiêng đầu, “Linh Nhi, con cũng nên tấu một khúc nhạc để mọi người thưởng ngoạn.”
KIều Linh Nhi hiểu, bây giờ thì nàng trốn không thoát rồi.
Bất quá chỉ là gảy một khúc nhạc, cũng chẳng có gì đáng ngại.
“Vâng, Hoàng thượng, Linh Nhi tuân chỉ.”
Kiều Linh Nhi nhu thuận nở nụ cười, bước đến ngồi xuống bên cạnh cây đàn, ánh mắt nàng đảo qua khuôn mặt tuấn tú của Tư Đồ Hiên rồi lập tức rũ mi.
Trong lòng bọn họ vốn đang đợi xem hí kịch, dù gì trước đây Kiều Linh Nhi cũng là Bát vương phi, nếu bị hưu, hẳn là tài nghệ chẳng có nên mới đẩy đưa đến kết cục này.
Trong khi đó đêm nay, bài biểu diễn của Mai trắc phi rất xuất sắc, nhận được không ít lời khen ngợi, nếu kỳ nghệ của Kiều Linh Nhi quá tệ, hẳn không tránh khỏi chuyện bị bọn họ chế giễu.
Hơn nữa, quan trọng nhất là còn khiến Thái hậu mất mặt, đây không phải là trách nhiệm mà một người bình thường có thể gánh vác.
Thế nhưng, cũng chính vì bọn họ đang mang tâm thế cười nhạo nên đã quên không để ý đến nét mặt thản nhiên của Thái hậu, còn Kiều Linh Nhi lại tỏ thái độ như chuyện này vốn chẳng liên quan đến nàng, đó chính là thể hiện sự tự tin.
Bỗng một tiếng đàn trầm bổng vang lên trong điện, từng âm từng tiếng, du du dương dương, một thứ âm thanh khiến người ta động lòng.
Du dương tựa tiếng suối chảy róc rách, thi thoảng lại nghịch ngợm vui đùa cùng những nhành hoa, gặp gỡ được tảng đá bên bờ, chào hỏi rồi khẽ khàng trò chuyện đôi chút, sau đó lại tiếp tục chảy về xuôi.
Tiếng đàn như thay lời kể về những ngày yên ả, về những hiểm nguy khó khăn, kể về tận thuở ban sơ, tất cả đều chậm rãi xuôi theo dòng nước, lại vừa như ngàn cánh buồm giương, mất bao năm mới hiểu được chân lý hằn trong tim, khi thân tìm được đến biển cũng là lúc những đợt sóng âm ỉ lắng dần.
Khi hiểu ra được mới nhận ra rằng, trong từng nốt nhạc, đều chôn dấu một tinh thần dẻo dai cùng một sự yên bình vô hạn.
Tâm ai nấy đều run rẩy, ngoảnh lại chỉ thấy những ngón tay ngọc trắng noãn nhẹ lướt trên mặt đàn, bầu không khí như ngưng động, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ sâu xa.
Bỗng tiếng đàn lại réo rắt vang lên, vừa uyển chuyển lại vừa kiên cường, vừa trĩu nặng lại tựa như dòng nước thanh cao, cuồn cuộn dâng trào…
Khúc nhạc đã kết thúc, nhưng phải một lúc lâu sau mọi người mới lấy lại được tinh thần.
Tiếng vỗ tay vang lên từ vị trí của Bách Lý Thần.
Kiều Linh Nhi đứng dậy, nàng đảo mắt nhìn sang đã thấy Bách Lý Thần đang nhìn nàng, trong mắt ánh lên tia sáng, đó là ánh mắt tán dương, khiến nàng thấy thỏa mãn.
Mặc dù cầm nghệ của nàng không thuộc vào hàng xuất chúng, thế nhưng đối với bọn họ, những kẻ xa lạ với cầm nghệ thì chỉ cần hiểu được một chút, có thể khơi ra một nét lạ thôi cũng đủ khiến người khác chú ý, giành được sự tán thưởng từ họ.
So với cầm nghệ của Phượng Mai, nàng tự biết mình không sánh bằng, nói như vậy không phải là nàng thổi phồng người khác mà chèn ép chí khí của bản thân, đơn giản là vì thời gian nàng tiếp xúc với cổ cầm không lâu bằng Phượng Mai, hơn nữa nàng cũng không có hứng thú.
Cho nên so ra không bằng Phượng Mai cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Bất chợt tiếng vỗ tay vang lên ầm ầm như sấm dậy.
Kiều Linh Nhi bước xuống khỏi cầm đài, tiến đến trước mặt Hoàng đế, nàng hơi nghiêng mình, “Linh Nhi kém cỏi.”
Hoàng đế cao hứng cười lớn, “Ha ha ha, không không, trẫm không ngờ cầm nghệ của Linh Nhi lại xuất sắc đến thế.
Hoàng tổ mẫu, xem ra nha đầu Linh Nhi đúng là một tài nữ.”
Thái hậu nghe vậy cũng lấy làm vui, “Trước nay thứ Linh Nhi thông thạo vốn không ít, danh xưng tài nữ này, ai gia cũng thấy nên dành cho Linh Nhi.”
Kiều Linh Nhi buồn bực không thôi, lòng nàng thầm nhủ, “Hoàng tổ mẫu, lão nhân gia người có thể khiêm tốn một chút không? Hiện tại con đã đứng nơi đầu sóng ngọn gió, người còn muốn ném con lên trên mũi đao sao? Chỉ sơ sảy một chút sẽ bị đâm chết đó.”
Hoàng đế nghe Thái hậu nói vậy liền gật đầu.
Thế nhưng Hoàng đế còn chưa kịp lên tiếng, Tư Đồ Hâm đã vội xen vào, “Phụ hoàng, từ xưa đến nay ở Nam Hạ ta, những người muốn xưng tài nữ phải trải qua nhiều vòng thi cam go để định ra.
Kiều tiểu thư hôm nay mới chỉ trải qua một cửa ‘cầm’, còn có kỳ, thi, họa, ba ải vẫn chưa khảo.”
Hoàng hậu lập tức lắc đầu, lại lên tiếng nhắc nhở, “Hâm nhi.”
Tư Đồ Hâm nghịch ngợm le lưỡi, không dám nói gì thêm.
Hoàng đế suy nghĩ hồi lâu rồi gật đầu, “Không biết ý mẫu hậu thế nào?”
Hoàng thượng đã gật đầu tức ngài đã đồng ý, Thái hậu còn có thể nói gì sao.
“Nếu đã vậy, chi bằng tranh tài một phen.
Hôm nay cốt là để vui vẻ tiễn chân Thần vương gia, chỉ xin Thần vương gia đừng chê cười.” Thái hậu cười híp mắt nói với Bách Lý Thần.
Nụ cười tươi nở rộ trên khuôn mặt tuấn tú của Bách Lý Thần, toát lên vẻ thanh tú đầy mê đắm, “Làm sao có thể.
Cầm nghệ của Kiều tiểu thư thật xuất sắc, lần đầu bổn vương được thưởng thức qua.”
Tư Đồ Hiên vẫn không lên tiếng, ánh mắt thâm thúy lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh của Kiều Linh Nhi, sau lại cụp mi xuống.
Tư Đồ Dật thì mất bình tĩnh, “Thất ca, huynh để bọn họ lớn lối ức hiếp Linh Nhi như thế sao?”
“Đệ muốn thế nào?”
“Đệ, đệ… Đệ cũng không biết.”
“Chờ đợi.” Tư Đồ Hiên buông ra hai chữ.
Trong lòng Tư Đồ Dật bỗng bật lên một suy nghĩ, chẳng lẽ cô gái nhỏ kia thật sự tinh thông mọi thứ? Dường như lúc nào nàng cũng làm ra chuyện bất ngờ khi mà tất cả mọi người đều cho là nàng không thể.
Nếu Thất ca đã nói ‘chờ đợi’, vậy thì cứ chờ xem.
Lời Thất ca nói tuyệt không thể sai.
Dường như hắn cũng không cam lòng thấy nàng bị thương tổn.
Trận tranh tài bắt đầu.
Hồi thứ nhất là vũ đạo.
Kiều Linh Nhi đấu với Tư Đồ Hâm.
Vũ đạo là mảng Tư Đồ Hâm am hiểu nhất, cái eo mềm mại chuyển động, xiêm y cũng giao động theo, tựa như con bươm bướm vờn quanh đóa hoa thơm, người đệm nhạc là Tự Khúc.
Nhạc khúc tuyệt diệu, vũ đạo tuyệt đỉnh, khiến người xem không kìm chế được cảm xúc, tức khắc thăng hoa.
Kiều Linh Nhi chớp mắt mấy cái, nàng ngó nghiêng rồi chợt ghé vào bên tai Thái hậu thì thầm vài tiếng, xong xuôi lặng lẽ bỏ ra ngoài, một lát sau mới quay lại.
Nhạc dứt, vũ dừng, mọi người như bừng tỉnh, tiếng vỗ tay, những lời tán thưởng vang lên không ngớt.
Hoàng hậu lập tức nở nụ cười, khẽ nói nhỏ mấy câu bên tai Hoàng đế, ông ta cũng cười vui vẻ.
“Tiếp theo là Kiều tiểu thư.” Tư Đồ Hâm đầy tự tin nói.
Kiều Linh Nhi gật đầu, nghiêng mình thi lễ với Hoàng đế rồi bước lên vũ đài.
Điều khiến kẻ khác bất ngờ là ở chỗ, người đi về phía cầm đài lại là Vân Lam – nha hoàn của Kiều Linh Nhi.
Tư Đồ Hâm thấy vậy liền nở nụ cười chế giễu.
Thế nào lại để một nha hoàn diễn tấu, cô ta cho là bản thân tài giỏi lắm sao, không có nhạc khúc xuất sắc phối hợp sao có thể múa ra một điệu đẹp mắt?
Lục Nhu há hốc miệng nhìn Vân Lam, tựa hồ không rõ tiểu tổ tông rốt cuộc muốn làm gì.
Hai hàng lông mày trên mặt Thái hậu cũng nhíu lại.
Trong khi ấy, Tư Đồ Hiên lại thích thú quan sát, xem ra nha đầu kia lại sắp mang đến một sự ngạc nhiên.
Kiều Linh Nhi nhìn Tư Đồ Hiên cười khiêu khích, bởi nét mặt khi nãy của hắn đã