Kiều Linh Nhi vừa nhào ra đến cửa thì cỗ kiệu mềm cũng vừa đến, nàng khẩn trương tiến lại gần.
Tư Đồ Hiên thấy nàng hoảng hốt, gấp gáp xông đến, hắn nóng lòng xuống ngựa, kéo tay nàng lại hỏi, “Làm sao vậy?”
Khuôn mặt nhỏ của Kiều Linh Nhi vẫn tái nhợt như trước, đôi mắt long lanh lộ rõ sự hoảng sợ, “Hoàng tổ mẫu đâu?”
Giọng nói hiền hòa, ấm áp của Thái hậu lập tức truyền đến từ trong kiệu, “Nha đầu, làm sao vậy? Có chuyện gì phải khẩn trương như thế?”
Vừa nhìn thấy Thái hậu, lòng Kiều Linh Nhi bỗng nhẹ hẳn.
Giãy ra khỏi vòng tay Tư Đồ Hiên, nàng chạy đến đỡ Thái hậu, “Hoàng tổ mẫu, cuối cùng người cũng đến, sắp hù chết Linh Nhi rồi.”
Giọng nói non nớt chứa đựng sự sợ hãi lọt vào tai Tư Đồ Hiên, đôi mày hắn chau lại.
Thái hậu cười híp mắt, vuốt ve bàn tay nhỏ mập mạp của nàng, “Đương nhiên Hoàng tổ mẫu phải mau đến chứ, bằng không thức ăn ngon sẽ bị nha đầu con ăn hết.”
“Phải đó.” Bỗng nhiên một giọng nói khác truyền đến.
Kiều Linh Nhi tròn xoe đôi mắt nhìn Tư Đồ Hâm bước lại gần, lúc này mới nhận ra là có hai cỗ kiệu, nàng không khỏi ngạc nhiên.
“Công chúa, người cũng đến.”
Kiều Linh Nhi không hành lễ, dù gì cũng đang ở cửa chính, không nên thu hút sự chú ý của kẻ khác.
Tư Đồ Hâm cười hì hì nói, “Bổn công chúa nghe nói phủ Thất ca có rất nhiều món ngon nên đã xin Hoàng tổ mẫu đưa ta theo.”
Kiều Linh Nhi không ngờ Tư Đồ Hâm lại nói vậy, mới hôm qua đây thôi, khi hai người họ tranh tài vì danh xưng tài nữ, thái độ giữa Tư Đồ Hâm và nàng là thù địch, hiện tại nàng ta híp mắt cười tỏ vẻ thân thiện, sao có thể không lấy làm lạ.
Vào đại điện, sau khi Thái hậu an tọa, Kiều Linh Nhi bèn sai người dâng điểm tâm lên, đây là điểm tâm trà xanh đã được chuẩn bị từ sớm.
Thái hậu vừa thưởng thức vừa không ngớt lời khen ngợi.
Tư Đồ Hâm ủ rũ, “Hoàng tổ mẫu, người nói xem vì sao đầu bếp trong phủ Thất ca lại giỏi hơn đầu bếp của chúng ta trong cung?”
Kiều Linh Nhi che miệng bật cười, ngước đôi mắt trong veo nhìn Thái hậu, không biết Hoàng tổ mẫu sẽ trả lời thế nào đây.
Thái hậu nheo mắt cười bảo, “Thất ca của con rất keo kiệt, nếu ai gia mở miệng nói muốn vị đầu bếp này, nhưng nó lại không đồng ý, há chẳng phải là khiến ai gia mất mặt sao.”
Ở Thất vương phủ, Thái hậu có vẻ thoải mái hơn rất nhiều, song uy nghiêm của người lại chẳng hề suy giảm.
Thế nhưng dù uy nghiêm có tăng thì sau tối hôm qua, sự yêu thương của Thái hậu cũng tăng lên không ít.
Thế nên Tư Đồ Hâm cũng phóng túng hơn.
Kiều Linh Nhi ngẩng đầu nhìn Tư Đồ Hiên đang ngồi một bên, nàng thầm nghĩ, quả thật anh ta rất keo kiệt, nếu không thì cớ gì giữ nàng lại phủ mà còn muốn thu phí sinh hoạt của nàng?
“Linh Nhi, có phải Hiên nhi rất keo kiệt?” Thái hậu khẽ khàng hỏi.
Tư Đồ Hâm cũng mau miệng nói, “Đương nhiên là Linh Nhi không nghĩ về Thất ca như thế rồi.”
Kiều Linh Nhi liếc mắt nhìn Tư Đồ Hâm, sau lại quay đầu nhìn nam nhân kia, trầm ngâm không biết có nên nói thật hay không.
Đáy mắt Thái hậu lóe lên tia sáng, tia sáng này có thể đánh tan mọi dối lừa, “Linh Nhi, con nên nhớ là không được lừa gạt ai gia.”
Thôi rồi, Hoàng tổ mẫu dùng quyền thế ép người, Thất gia, Linh Nhi chỉ có thể thành thật khai báo, mong ngài lượng thứ.
Kiều Linh Nhi thu ánh mắt đặt trên người Tư Đồ Hiên lại, hai mi mắt nàng rũ xuống, “Hồi Hoàng tổ mẫu, ở một mức độ nào đó, Linh Nhi cũng cảm thấy Thất gia có phần keo kiệt.”
Bàn tay Tư Đồ Hiên khựng lại giữa tầng không, chân mày hắn nhíu lại nhưng cũng không ngẩng mặt lên.
Lục Nhu đang hầu hạ bên cạnh Thái hậu không nhịn được khẽ nhếch môi, suýt chút nữa bật cười, tiểu tổ tông à người đúng là thật thà quá.
Trái lại, Thái hậu thấy rất thích thú, “Nói ai gia nghe thử.”
“Hoàng tổ mẫu, phí sinh hoạt ở phủ Thất gia rất cao.” Mỗi khi nàng nhớ đến khoản phí này đều cảm thấy đau lòng, thực sự rất đau lòng, đều là bạc trắng bóng loáng cả đấy!
“Một ngày giá bao nhiêu?” Tư Đồ Hâm lên tiếng hỏi, nàng ta cũng thấy việc này thật kì lạ.
“Hai ngàn lượng.” Kiều Linh Nhi đau thương đáp lời.
Thái hậu lại cười, nụ cười vui vẻ không gì sánh được.
Kiều Linh Nhi u sầu nhìn Thái hậu, “Hoàng tổ mẫu, có phải người cho rằng khoản phí này đáng trả?”
“Lẽ nào Linh Nhi thấy không đáng sao? Có được đầu bếp giỏi như vậy, nếu là ai gia thì ai gia cũng bằng lòng.” Thái hậu cười híp mắt.
Kiều Linh Nhi còn nói được gì đây.
Nàng bỗng cảm thấy như mình bị hãm hại, vì sao Hoàng tổ mẫu lại đứng về phía Thất gia chứ!
Ạch, nàng hiểu rồi, hai người họ là bà cháu mà!
Còn chưa đến giờ dùng ngọ thiện, Tư Đồ Hâm liền kéo Kiều Linh Nhi đến ngự hoa viên tản bộ, nàng ta vốn nghe đồn hoa viên trong phủ Thất ca rất đẹp nhưng chưa từng có cơ hội ghé thăm.
Bây giờ có cả Hoàng tổ mẫu lẫn Linh Nhi ở đây, chi bằng nhân dịp này.
Được sự cho phép của Tư Đồ Hiên, Kiều Linh Nhi đưa Tư Đồ Hâm đi.
Thái hậu nheo mắt nhìn Tư Đồ Hiên cười bảo, “Hiên nhi sắp đặt rất chu toàn.”
Lúc ban đầu, khi nghe Linh Nhi nói Hiên nhi muốn thu phí sinh hoạt của con bé đã khiến bà thấy tò mò.
Trước nay Hiên nhi vốn không phải loại người keo kiệt, thằng bé cũng biết tiểu nha đầu Linh Nhi kia yêu nhất là tiền tài, sao có thể bắt con bé giao nộp phí sinh hoạt.
Hiện tại thì bà đã thông suốt, đứa cháu này rất biết cách thu xếp, tất cả đều nằm trong dự liệu của nó cả.
“Hoàng tổ mẫu quá khen rồi.
Nếu như không để Linh Nhi trả phí sinh hoạt, đến khi ấy người khó chịu vẫn là tiểu nha đầu kia mà thôi.” Giọng Tư Đồ Hiên vẫn bình bình đạm đạm như trước.
Thái hậu khẽ cười rồi gật đầu, ánh mắt hướng về nơi xa xăm.
Nha đầu Linh Nhi thực sự