Mộ Dung Thiên Vũ không ngờ rằng Kiều Linh Nhi lại có thể nhìn thấu ý đồ của hắn, trong lòng có phần hổ thẹn, thế nhưng dù gì cũng là một thương nhân, ngượng ngùng cỡ nào cũng phải che giấu.
“Ta chỉ muốn xin Kiều tiểu thư giúp cho một chuyện.”
Kiều Linh Nhi không thích Mộ Dung Thiên Vũ, từ sâu thẳm bên trong đã không thích, song người ta là khách mà, nàng cũng không thể quá tuyệt tình, dầu thế nào thì Mộ Dung Thiên Vũ và Tư Đồ Hiên vẫn còn một mối giao tình.
“Mộ Dung công tử, mời ngồi.”
Vừa ngồi xuống, Mộ Dung Thiên Vũ lập tức nói ra mục đích chính khiến bản thân đến đây, “Kiều tiểu thư, vốn dĩ ta và Thất vương gia đã thương thảo xong, tức thì có thể hợp tác ngay, nhưng không hiểu vì sao giữa chừng ngài ấy lại đổi ý, hủy bỏ giao kèo này.
Kiều tiểu thư là người bên cạnh Thất vương gia, ta muốn xin Kiều tiểu thư giúp cho một chuyện.
Thú vị thật, mấy hôm trước đây thôi chẳng phải anh ta còn coi nàng như kẻ thù sao? Lại còn khinh thường nàng, cho rằng thân phận thị nữ là thấp kém.
Hiện tại thì sao? Không phải là quá đề cao nàng rồi chứ?
“Mộ Dung công tử hiểu lầm rồi, bất quá ta chỉ là thị nữ của Vương gia, chủ tử làm việc, đời thuở nào đến phiên người như ta chen vào? Nếu Mộ Dung công tử muốn bàn chuyện giữa ngài và Thất vương gia thì xin hãy trực tiếp tìm gặp Thất vương gia thì hơn.”
Trước sự khước từ thẳng thừng này của Kiều Linh Nhi, Mộ Dung Thiên Vũ không hề dễ chịu, bởi vì sự xuất hiện của nàng ta mà hợp tác giữa hắn và Tư Đồ Hiên bị xáo trộn, bây giờ nàng ta lại còn từ chối không chịu giúp đỡ, há có thể không tức giận?
“Nếu như không phải Kiều tiểu thư có thể giúp, ta cũng sẽ không tìm đến cô, mong Kiều tiểu thư đừng từ chối.”
Trước sự kiên trì, quả quyết này của Mộ Dung Thiên Vũ, Kiều Linh Nhi chẳng biết nói gì, anh ta lôi đâu ra cái lòng tin rằng nàng nhất định có thể làm chuyện này chứ? Tư Đồ Hiên tuyệt không phải người dễ dàng nghe theo lời khuyên của kẻ khác! Hơn nữa, dù Tư Đồ Hiên có ưng thuận đi nữa, vì cái gì mà nàng phải giúp anh ta chứ?
Hiện tại nàng là đối tác của Tư Đồ Hiên, bất kể trước đây giữa Mộ Dung Thiên Vũ và Tư Đồ Hiên có giao kết gì, nhất định cũng ảnh hưởng ít nhiều đến việc của nàng và Tư Đồ Hiên.
Nàng theo chủ nghĩa cá nhân, còn lâu mới hào phóng giúp đỡ kiểu này.
“Mộ Dung công tử, chuyện Thất vương gia đã quyết thì chẳng ai thay đổi được, ta nghĩ điều này Mộ Dung công tử cũng hiểu rõ tính cách của Thất vương gia nên mới không dám đích thân gặp ngài.
Đã như thế, ngài có tìm ta cũng chẳng ích gì, cớ gì phải lãng phí thời gian?”
Kiều Linh Nhi vừa nói vừa nhìn về phía cửa, chớp mắt mấy cái mới tiếp lời, “Chuyện này ta không thể giúp, mong Mộ Dung công tử nghĩ cách khác.
Hiện tại ta rất bận, nếu Mộ Dung công tử không còn việc gì thì xin ngài về cho.”
Mộ Dung Thiên Vũ tức tối bỏ đi.
Kiều Linh Nhi chẳng để ý nhiều đến anh ta, tiếp tục chăm chú vào bản vẽ của nàng.
-o0o-
Chớp mắt đã thấy Vân Lam hổn hển chạy vội vào, “Tiểu thư, Thất vương gia đến.”
Lúc này Kiều Linh Nhi mới vừa cầm bút lên, nghe vậy liền sửng sốt, đôi mày nhỏ cũng nhăn lại.
Nhà xưởng vẫn còn dang dở, chưa thể hoàn thiện, lúc này anh ta đến cũng chỉ thấy một đống hỗn loạn mà thôi.
Có khi nào anh ta sẽ thất vọng? Nếu như anh ta cảm thấy việc nàng làm không đáng tin cậy, nhất định sẽ dừng tất cả lại, như thế sao được!
Nghĩ đoạn, Kiều Linh Nhi hấp tấp đứng dậy, vừa định bước ra thì Tư Đồ Hiên đã đi vào.
Thảm rồi, sắc mặt anh ta rất xấu, ách, lại còn đen thui, không phải lại tức giận chứ?
Cái đầu nhỏ của Kiều Linh Nhi cúi gằm, không dám nói lời nào, trong lòng ngổn ngang, đôi tay nhỏ mập mạp xoắn xuýt với nhau.
Tư Đồ Hiên liếc mắt nhìn Vân Lam, Vân Lam biết ý liền lui xuoếng, trong lòng thầm mặc niệm cho tiểu thư nhà mình.
“Ngài, sao ngài lại đến đây?” Một lúc lâu không thấy nhân gia nói gì, Kiều Linh Nhi bèn ngoan ngoãn hỏi.
“Đến xem nơi kiếm tiền của bổn vương như thế nào.” Tư Đồ Hiên bước đến ngồi bên cạnh bàn vẽ, cầm bản vẽ bên trên lên xem.
Kiều Linh Nhi thầm thở phào, chỉ cần anh ta không tức giận thì tốt rồi, vừa ngẩng đầu đã thấy anh ta đang chăm chú xem xét bản vẽ của mình khiến nàng không giấu nổi tự hào, “Những món ấy là thứ bọn họ phải làm kế tiếp, chỉ cần dựa theo bản vẽ của ta mà làm sẽ nhanh chóng hoàn thành.
Đến khi ấy ta và ngài không ở đây thì nhà xưởng cũng có thể hoạt động như bình thường.”
Ngắm khuôn mặt nhỏ đầy hứng thú của nàng khiến Tư Đồ Hiên thất thần trong nháy mắt, nhất là đôi mắt sáng như ngọc kia, luôn khiến con tim hắn không giữ nổi bình tĩnh.
“Bao lâu thì hoàn thành những thứ này?”
“Nhiều nhất là ba ngày, buổi tối ta sẽ…”
“Lúc ấy là giờ cơm rồi, hồi phủ thì đừng bận tâm những chuyện ấy nữa.” Tư Đồ Hiên không đợi nàng nói hết câu đã cắt ngang, giọng hắn có phần không vui.
Kiều Linh Nhi không hiểu nổi, nàng ngẩng đầu, thấy trên khuôn mặt anh tuấn kia thoáng lộ vẻ lạnh lùng, bèn thuận theo, “Được rồi, vậy thì phải ba ngày rưỡi.”
Nếu buổi tối có thể hoàn thiện thêm một chút thì nàng có thể hoàn thành sớm hơn một ngày.
Nhưng anh ta không cho thì nàng cũng đành chịu.
“Đừng gấp, đến kinh thành Lưu Vân chậm một chút cũng không hề gì, không cần phải nóng ruột.” Tư Đồ Hiên đạm nhiên giải thích, dường như hắn nhìn thấu lòng nàng đang rối bời.
Kiều Linh Nhi lắc đầu, nàng biết Tư Đồ Hiên vì nàng mà lao tâm khổ tứ, nhưng không thể một lần lại một lần vì nàng mà níu chân anh ta lại.
“Không sao, ta vẽ rất nhanh, có thể hoàn thành sớm hơn một ngày, ngài cứ tin tưởng ở ta.”
Đôi mắt nàng lóe sáng như khối hắc diệu thạch, ánh sáng của sự tự tin khiến Tư Đồ Hiên say mê.
“Đừng gắng quá.” Tư Đồ Hiên vừa nói ra những lời này liền đứng bật dậy, hành động có phần lúng túng, dường như đang che giấu sự quan tâm của mình.
Thế