Edit: Mèo Nhỏ
Sắc mặt Kiều Linh Nhi chùng xuống, ánh mắt toát lên sự lạnh lùng, “Vậy tiểu thư đến Thất vương phủ là để nghe ngóng tin tức!”
Đây là khẳng định, cũng vừa là nghi vấn!
Toàn thân Lệnh Hồ Nguyệt run lên, thậm chí sắc mặt cũng trắng bệnh, tim đập liên hồi, nàng ta phải cố gắng trấn an bản thân, “Không biết ý của Kiều tiểu thư là…”
Vẻ lạnh lùng trên mặt Kiều Linh Nhi không hề giảm, nụ cười nhạt trên khóe môi ngày càng rõ ràng, “Lệnh Hồ tiểu thư tự nói đấy thôi, tiểu thư đến Thất vương phủ không phải vì muốn gả cho Thất vương gia, không phải vì quyền thế, ắt có mục đích khác.
Nên nhớ rằng con người sống đều vì một mục đích nào đó.
Nếu không có mục đích thì không phải là sống, không thể tự gọi đấy là sống.
Lệnh Hồ tiểu thư là người thông minh, hẳn là cũng hiểu ta đang nói đến điều gì.”
Lệnh Hồ Nguyệt mím đôi môi trắng bệch, miệng há hốc, “Kiều tiểu thư, nếu tiểu thư hoài nghi ai đó, muốn xử tội ai đó thì nhất định phải có bằng chứng, không thể vu khống.”
Kiều Linh nhi gật đầu, tỏ ý tán thành lời nói của nàng ta, “Nghe nói hôm nay Lệnh Hồ tiểu thư đi gặp Bát vương gia.”
“Phải.” Câu trả lời lạnh nhạt, cố giấu đi nỗi chán ghét mà nàng ta dành cho Kiều Linh nhi, chán ghét cái cách Kiều Linh Nhi kia lại phái người theo dõi nàng ta.
“Chẳng hay có phải vì chuyện của Bát vương phi?” Kiều Linh Nhi ngước mắt, khẽ liếc nhìn nàng ta, sau mới cúi đầu nâng chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ.
Lệnh Hồ Nguyệt không đưa ra đáp án, nàng ta cũng đá sớm đoán được ở Thất vương phủ nhất định có gián điệp, chuyện nàng ta đến gặp Bát vương gia nhất định sẽ có người phát hiện, thế nhưng nàng ta dám khẳng định, việc nàng ta giao ước với Bát vương gia không một ai hay biết.
Chỉ e chuyện đi gặp Bát vương gia ban nãy đã truyền vào cung, nói không chừng chỉ lát nữa thôi Hoàng hậu nương nương sẽ phái người đến triệu nàng ta đi.
“Tỷ tỷ là người thân duy nhất của ta, nếu như ta không quan tâm đến tỷ ấy, vậy thì nên quan tâm ai đây? Dù cho tỷ tỷ bây giờ có là vương phi, nhưng cũng có những trắc trở người ngoài không thể hiểu được.
Kiều tiểu thư nghĩ xem, có phải ta càng nên quan tâm đến tỷ tỷ mình hay không?”
Khá lắm, không ngờ biết cách tránh được vấn đề lại còn phản vấn!
Thế nhưng chuyện Lệnh Hồ Minh kia gặp trắc trở thì liên quan gì đến nàng? Nàng không phải thánh mẫu, sao có thể lo cuộc sống tốt đẹp cho tất cả mọi người? Nếu nàng có khả năng ấy thì đã không để Hoàng tổ mẫu chịu khổ.
“Bất kể lần này tiểu thư đi gặp Bát vương gia vì chuyện gì, ta cũng mong sẽ không có lần sau.
Tiểu thư đã vào Thất vương phủ thì tạm thời là người của Thất vương phủ, nếu cứ lén lút ra ngoài gặp người khác như vậy, Hiên biết được sẽ không vui, người khác biết chuyện cũng không vui vẻ gì.
Lệnh Hồ tiểu thư là người thông minh, không cần biết mục đích của tiểu thư lần này là để bảo vệ mình hay người nào khác, hay là muốn đoạt được thứ gì đi chăng nữa, ta mong tiểu thư có thể tĩnh tâm, biết vị trí của mình, nếu không thì xảy ra chuyện gì ta cũng bất lực.”
Kiều Linh Nhi bỏ lại câu này rồi sai Thời Thiến tiễn khách.
Lệnh Hồ Nguyệt há hốc mồm, còn đang định nói gì đó, có lẽ toan giải thích, nhưng sau cũng lặng thinh.
Sau khi Thời Thiến tiễn nàng ta ra khỏi viện, bất chợt cất tiếng, “Lệnh Hồ tiểu thư.”
Lệnh Hồ Nguyệt dừng bước, đợi nàng ta nói tiếp.
“Hôm nay khi tiểu thư xuất cung thì nghe đám cung nhân nói, Lệnh Hồ tiểu thư cô lén ra ngoài hẹn hò với Bát vương gia, chuyện này được bẩm báo với Hoàng hậu nương nương nên tiểu thư mới biết.
Vốn dĩ chuyện này tôi không nên nhúng tay vào, càng không nên nhiều lời.
Thế nhưng vì tiểu thư, tôi vẫn phải nói một câu.
Lệnh Hồ tiểu thư, dù cho lần này cô đến Thất vương phủ với mục đích gì, cũng hy vọng cô không làm tổn thương đến tiểu thư, bằng không đừng trách tôi vô tình.”
Sau khi nói xong, Thời Thiến xoay người bỏ đi.
Dõi theo hướng Thời Thiến bước đi, mãi lâu sau Lệnh Hồ Nguyệt mới bình tĩnh lại.
Hóa ra là người của Hoàng hậu nương nương báo lại việc nàng ta đi gặp Bát vương gia, chứ không phải Kiều Linh Nhi cho người theo dõi.
Ban nãy nàng ta đã trách lầm Kiều Linh Nhi!
“Tiểu thư, người không sao chứ?” Thấy sắc mặt tiểu thư nhà mình không được tốt, Đào Nhi lo lắng, “Thời Thiến kia không biết làm sao lại nói năng kì quái như vậy, tiểu thư đâu làm gì có lỗi với Kiều tiểu thư chứ.
Hơn nữa trước đây người cũng thường đi gặp Bát vương gia mà.”
“Đào Nhi.” Lệnh Hồ Nguyệt sẵng giọng quát, thấy nàng ta im rồi mới tiếp lời, “Chuyện trường kia không cần nhắc lại, ngày sau cũng đừng khơi ra.
Kiều tiểu thư vì muốn tốt cho ta nên mới như vậy, nếu để ta biết ngươi có lời bất kính với Kiều tiểu thư, coi chừng ta lột da ngươi.”
Đào Nhi rụt cổ lại, “Dạ, tiểu thư.
Nô tì biết rồi.”
Bấy giờ Lệnh Hồ Nguyệt mới rảo bước về phía viện tử của mình.
Thời Thiến vừa quay lại đại điện, Kiều Linh Nhi chỉ giương mắt nhìn, lạnh nhạt hỏi, “Ngươi đã nói hết tình hình cho nàng ta nghe?”
Thời Thiến cúi đầu, “Dạ.”
Kiều Linh Nhi còn chưa kịp nói gì, Vân Lam đã nhìn Thời Thiến với vẻ trách cứ, “Thời Thiến, có những việc cô không thể tự ý định đoạt.”
Tiểu thư không nói thẳng với Lệnh Hồ tiểu thư là có lý do của người, Thời Thiến tự ý như vậy có thể sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của tiểu thư.
Thời Thiến nhíu mày, “Tiểu thư, thuộc hạ biết lỗi.”
Kiều Linh Nhi trầm ngâm một hồi, “Thôi, nói cũng đã nói rồi, lần sau chú ý hơn.”
“Dạ, tiểu thư.”
Ngay lúc này Vân Lam thở dài một tiếng, trong lòng càng thêm nghi ngờ, “Tiểu thư, vì sao khi nãy người không nói thẳng với Lệnh Hồ tiểu thư? Nô tỳ thấy sắc mặt Lệnh Hồ tiểu thư không được tốt, chắc là đang giận tiểu thư lắm.”
“Nàng ta rất thông minh, có những việc không cần vạch trần cũng đã hiểu được.
Hoàng hậu biết nàng ta và Bát vương gia có quan hệ, chuyện này đến tai nàng ta chỉ là việc sớm hay muộn.
Nếu chúng