“Thực ra Linh Nhi còn nhỏ lắm.” Kiều Linh Nhi thản nhiên nói, giọng lạnh nhạt như không có cảm xúc, nhưng nhìn vào đôi mày nhỏ nhắn đáng yêu kia có thể thấy được rối rắm, rất rối rắm.
Thái hậu khẽ nhếch khóe miệng, đứa nhỏ này, những lời này cũng có thể.
.
.
.
Hoàng đế ngẩn ra, hồi sau mới phục hồi lại tinh thần, trong lòng cũng không chút tư vị.
Nàng còn nhỏ, lại bị phi tử của ông tưởng lầm là con cái nhà quan viên nào sắp tiến cung, nên khiến Vân mỹ nhân ghen tuông, làm ra chuyện hồ nháo.
Đứa bé này quả thông minh, chỉ một câu nói cũng khiến ông cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Chỉ một câu nói này cũng giáng toàn bộ nữ nhân trong hậu cung xuống một bậc.
Nàng dù sao vẫn chỉ là một đứa nhỏ!
Vậy mà khiến Nam Hạ đế cao cao tại thượng là ông á khẩu không biết nói gì.
“Phụ hoàng đã biết.” Hoàng đế lên tiếng rồi xoay người đi ra.
Kiều Linh Nhi vô tội thở dài, “Phù, thực ra đây không phải điều con muốn nói.”
Thái hậu càng thêm băn khoăn, tò mò hỏi, “Vậy Linh Nhi muốn nói gì?”
Lục Nhu rốt cuộc nhìn không được cười phì một tiếng, “Tiểu tổ tông, lá gan của người thật lớn.”
Hoàng thượng vốn là đến đây hỏi tội, nhưng hiện tại thì ngược lại, một câu cũng không trách được còn bị buộc phải rút về, hơn nữa lại còn cứng họng không nói được gì.
Kiều Linh Nhi chớp mắt mấy cái, có chút buồn rầu.
“Lục Nhu, ta chỉ là có sao nói vậy thôi.”
Thái hậu nhịn không được bật cười, “Ha ha ha, Linh Nhi đúng là vui vẻ của ai gia, sau này có Linh Nhi rồi, ai gia sẽ không còn tịch mịch.”
Nhìn thấy bộ dạng kia của nhi tử, bà thấy rất vui vẻ.
Dạo này Hoàng đế cũng thật quá đáng, tiến cung nhiều phi tử như vậy tuy không ảnh hưởng đến quốc gia đại sự nhưng cũng không tốt.
Hơn nữa nữ tử kia còn không hiểu chuyện như vậy, dám đụng đến người của nàng, chính là cô ta chán sống rồi.
Quỷ nhỏ Linh Nhi nàng không lo lắng