Edit: Mèo Nhỏ
Hải công công bước vào, hung tợn giáng cho tên công công kia một cái tát, “To gan nhỉ? Ngay đến lời Hoàng hậu nương nương cũng không nghe đấy phỏng?”
Kiều Linh Nhi cũng bị vẻ giận dữ của Hải công công làm ngạc nhiên, không ngờ Hải công công lại xuất hiện, càng không nghĩ tới ông ta lại ra tay với tiểu công công kia.
Không cần đoán cũng biết gã công công kia là người được Hoàng hậu coi trọng, Hải công công nói vậy tất tỏ ý Hoàng hậu không muốn để nàng chịu thương tổn sao? Không, không thể nào.
Hoàng hậu chỉ muốn nàng chịu khổ, vì sao lại…
“Hải công công, chẳng phải Hoàng hậu nương nương nói phải bắt ả nếm mùi đau khổ sao?”
“Hỗn láo, nếm mùi đau khổ tức ngươi được động thủ hay sao? Nếu để Thất vương gia biết chắc chắn ngươi không toàn mạng.” Hải công công chẳng để ý đến sự kinh ngạc của Kiều linh Nhi, ông ta tàn nhẫn trách móc tên tiểu công công nọ, “Còn không mau lui xuống.”
Tiểu công công nọ nào dám đối đầu với Hải công công.
Vừa nghe vậy hồn phách y đã lên mây, không dám trái lệnh, sau vội vàng lui xuống.
Trong thiên lao quay về vẻ yên ắng vốn dĩ, Kiều Linh Nhi nhìn thẳng vào Hải công công, một lát sau mới khẽ nở nụ cười, giọng nói lộ rõ sự khinh bỉ, “Hải công công hài lòng rồi chứ?”
Hải công công chậm rãi đổi nét mặt, sau khi lấy lại bình tĩnh mới thở dài nói, “Khiến Kiều tiểu thư chịu khổ rồi.”
Câu nói này vừa nghe qua thoạt khiến người ta cảm động, nhưng Kiều Linh Nhi chỉ muốn cười thật to.
Song nàng cười không thành tiếng, chỉ lắc đầu, “Hải công công không cần giả đò mèo khóc chuột.”
Thấy khuôn mặt nàng lạnh như băng, Hải công công há hốc mồm, không nói nên lời.
“Nếu Hải công công thấy thương cảm cho ta thì mau nói ta biết Hoàng tổ mẫu hiện ra sao.”
Hải công chau mày, trong mắt ánh lên sự kinh ngạc, nhưng giọng vẫn bình thản, “Thái hậu nương nương vẫn bình an vô sự.”
Kiều Linh Nhi nhoẻn cười, nụ cười rất khẽ nhưng trong lòng thì lấy làm vui lắm.
Giữa phòng giam u ám, nụ cười tươi tắn quả là thứ khiến người ta thấy lạnh người.
Thời Thiến rất lo lắng, nàng ta trừng mắt nhìn Hải công công, sau vội nói, “Tiểu thư, người không sao chứ?”
Kiều Linh Nhi tìm nơi sạch sẽ ngồi xuống, mệt mỏi nhắm mắt lại, “Ta không sao.
Nếu Hải công công đến thăm tù thì bây giờ có thể đi rồi, đi mà báo cáo với Hoàng hậu.
Nếu muốn mạng của ta thì cứ việc.
Nhưng nếu muốn động đến người bên cạnh ta, ta sẽ có cách khiến ả sống không bằng chết.”
Hải công công khiếp sợ, y chưa từng thấy kẻ nào bước vào thiên lao mà vẫn bình tĩnh như thế, nên nhớ đã vào thiên lao thì không còn đường sống sót ra ngoài.
Lẽ nào nàng ta không sợ chết sao?
Kiều Linh Nhi như nhìn thấu suy nghĩ của Hải công công, nàng mở choàng mắt, đôi mắt ngọc sáng rực rỡ không gì sánh bằng, “Cái chết, khi nặng tựa thái sơn, khi nhẹ tựa lông hồng, nếu Hải công công hiểu được câu này thì sẽ rõ.”
Hải công công không muốn ở lại nơi này nữa, y chẳng nói chẳng rằng quay người bỏ đi.
Nhưng vừa đến cửa lại dừng bước, như sực nhớ ra điều gì, y ngoảnh lại nhìn nàng đăm đăm, “Chân tình có tồn tại, mong Kiều tiểu thư đừng quá cố chấp.”
Kiều Linh Nhi lấy làm phiền lòng vì những gì Hải công công nói, tại sao y lại nói như thế chứ, nhưng chỉ trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng y đâu.
“Tiểu thư, Hải công công kì lạ quá.” Thời Thiến lẩm bẩm.
Hải công công là người của Hoàng hậu, hơn nữa lần trước còn toan ám sát tiểu thư, sao hôm nay lại đến đây ngăn cản kẻ khác tổn hại tiểu thư chứ, chẳng lẽ y có dự định hoàn lương?
“Tiểu thư, vì sao Thất gia không đến thăm người? Thật quá đáng.” Thời Thiến không để Kiều Linh Nhi đáp lại đã cất lời oán giận, nếu Thất gia đến đây nhất định sẽ cứu được tiểu thư, cớ gì phải chôn chân nơi đây để người ta ức hiếp.
Thời Thiến vừa nói xong thì cánh cửa thiên lao nặng nề đã bị đẩy ra lần thứ hai, một giọng nói truyền vào, “Thời Thiến, ngươi nói ai quá đáng?”
Kiều Linh Nhi mỉm cười, nụ cười này thật sự xuất phát từ đáy lòng, bấy giờ nàng mới phát hiện thì ra mình nhớ giọng hắn đến thế.
Chỉ gần một ngày không gặp thôi mà nhỉ? Vì sao nàng lại nhớ nhung đến thế? Xem ra yêu và nhớ luôn song hành bên nhau, và nàng chỉ có mình hắn trong tâm trí.
Trong lòng Thời Thiến không khỏi vui mừng, nhưng vẫn hừ lạnh một tiếng, “Đương nhiên là nói Thất gia ngài rồi.”
Tư Đồ Hiên hối hả bước đến, vừa thấy tiểu cô nương ngồi bệt trên đất trong lòng chợt nhói đau.
Hắn thật đáng chết, sao có thể để nàng chịu khổ như thế chứ!
“Linh Nhi, nàng không sao chứ?” Chẳng để ý đến Thời Thiến, Tư Đồ Hiên bước đến đỡ nàng dậy, cẩn thận hỏi han, dường như còn muốn kiểm tra xem trên người nàng có bị thương hay không.
“Không sao, chàng đừng lo lắng, ta không bị thương.” Thoáng nhìn khuôn mặt mệt mỏi của hắn, đôi mày nàng nhíu lại, những ngón tay nhỏ bé lướt trên khuôn mặt tuấn tú, nàng lẩm bẩm, “Chàng vất vả rồi.”
Tư Đồ Hiên không muốn thấy nàng nhăn mày, hắn hít một hơi thật sâu rồi ôm nàng vào lòng, thật chặt.
“Hiên, lúc chàng tiến cung có đến Trường thọ cung thăm Hoàng tổ mẫu không?” Kiều Linh Nhi ngẩng đầu hỏi sau khi đã thấu nỗi tương tư sầu khổ.
“Đừng lo lắng, Hoàng tổ mẫu không sao, nàng mới là người chịu khổ đấy.” Lời vừa nói ra, nét u ám đã nhuốm lấy đôi mắt y, thậm chí còn lạnh lẽo hơn bầu không khí trong thiên lao.
Kiều Linh Nhi mỉm cười, “Hiên, chàng thế này sẽ hù chết người ta đấy.” Chỉ cần Hoàng tổ mẫu không sao là đủ, có ra sao cũng mặc.
Dẫu biết người ấy