Edit: Mèo Nhỏ
Giải dược cho Hoàng thượng?
Đôi mắt phượng của Hoàng hậu nheo lại ánh lên sự nguy hiểm, “Long thể Hoàng thượng không được kiện khang, kẻ nào dám nói người trúng độc? Kiều tiểu thư, đừng nghĩ bổn cung nể mặt ngươi, ngươi có thể coi thường bổn cung như vậy.
“
Nét mặt Kiều Linh Nhi chẳng chút sợ hãi mà trái lại còn rất vui vẻ, “Hoàng hậu nương nương hiểu lầm rồi, ta không dám trông mong vào sự nể mặt của nương nương.
Nhưng nếu Hoàng hậu muốn thế, ta không thể cản được, nương nương thấy có phải không?”
Trông sắc mặt Hoàng hậu đại biến, Kiều Linh Nhi bèn nói tiếp, “Ta là đại phu, chỉ cần chẩn mạch bệnh nhân là biết vì sao người đó không khỏe.
Chẳng giấu gì Hoàng hậu nương nương, cái đêm ta bị đẩy vào thiên lao, vì chẩn mạch cho Hoàng thượng nên ta mới bị Thái hậu nương nương vời đến Trường Thọ cung, Thái hậu nương nương cũng bị trúng độc như vậy.
Ta nghĩ Hoàng hậu nương nương không rõ chuyện này lắm vì đã có người đứng sau cố ý che giấu, khiến nương nương không biết chân tướng sự việc.”
“Thái y trong cung không nói rõ vì sao Hoàng thượng luôn buồn ngủ, ngươi tuổi còn nhỏ, kiến thức không nhiều thì sao dám cả gan kết luận Hoàng thượng trúng độc? Kiều tiểu thư, nếu ngươi muốn tự do, bổn cung có thể cho ngươi, chỉ cần ngươi khiến Minh tiểu thư tỉnh lại, từ này về sau cũng đừng ăn nói hồ đồ, gì mà Hoàng thượng trúng độc, bắt bổn cung giao giải dược.
Chuyện ngày hôm nay xem như bổn cung chưa nghe thấy, sau này cũng chớ để ta nghe được.” Sắc mặt Hoàng hậu lạnh lùng, đôi mắt trở nên hung ác nhưng trong lòng có phần bất an.
Phải thừa nhận y thuật của Kiều Linh Nhi rất cao, nếu y thuật của nàng không cao sao có thể đưa Minh tiểu thư từ quỷ môn quan trở về? Chuyện này ngay cả Hồ Chiếu cũng bó tay, nàng ta lại ung dung xử lý, tất cả đã cho thấy rõ tài nghệ của nàng.
Người như vậy rất nguy hiểm, cần phải nghĩ cách giải quyết sớm!
“So sánh với giang sơn Nam Hạ, sự tự do của ta có là gì?” Kiều Linh Nhi nhẹ nhàng cười, nhất thời để lộ ánh mắt miệt thị, “Ta có ý gì, thiết nghĩ Hoàng hậu nương nương người hiểu, mong người không nên theo cảm tính mà từ chối cuộc trao đổi này.
Tuy ta không biết Minh tiểu thư có gì để Hoàng hậu nương nương người phải lo lắng như thế nhưng ta biết đề nghị của ta người nên cân nhắc kĩ.
Hơn nữa ta tin rằng chỉ cần Hoàng hậu nương nương ngài nguyện ý nhất định sẽ có được giải dược cho Hoàng thượng.”
Hoàng hậu còn chưa kịp tỏ thái độ, Hải công công từ xa xa bước lại đã hô to, “Hoàng hậu nương nương, Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương…”
Nhìn Hải công công chạy vào, Kiều Linh Nhi không đợi Hoàng hậu lên tiếng liền tiến lên một bước, vội vàng hỏi: “Hoàng tổ mẫu làm sao?”
Đôi mắt của Hải công công rất bi thương, “Thái hậu nương nương…”
Chữ cuối Hải công công không nói ra, nhưng Kiều Linh Nhi đã hiểu, cơ thể nàng run rẩy, sắc mặt tái nhợt như y phục trên người, đôi mắt đen láy lộ rỏ vẻ ngờ vực, đầu nàng khẽ lắc, lui về phía sau, đôi môi run lên không ngừng…
Thời Thiến là người tập võ, từ xa nghe được toàn bộ lời Hải công công bẩm báo, lại nhìn thấy dáng vẻ này của tiểu thư, mặc Hoàng hậu có truyền hay không, nàng ta liền vội chạy tới đỡ lấy tiểu thư, lo lắng hỏi, “Tiểu thư, người không sao chứ?”
Hoàng hậu vốn rất tức giận nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ này của Kiều Linh Nhi, ả cất bước chẳng nói một lời, “Mau hồi cung.”
Hải công công liếc mắt nhìn Kiều Linh Nhi rồi mới bước theo Hoàng hậu.
Một lúc lâu sau, Kiều Linh Nhi mới có phản ứng, nàng nhìn chằm chằm Thời Thiến, thậm chí dùng sức nắm lấy cánh tay nàng ta, “Thời Thiến, ngươi nói cho ta biết, Hoàng tổ mẫu xảy ra chuyện gì, Hoàng tổ mẫu vẫn khỏe phải không? Ngươi mau nói cho ta biết.”
“Tiểu thư, người bình tĩnh một chút, tiểu thư.”
“Không, Hải công công nhất định đang nói dối, Hoàng tổ mẫu sao có thể gặp chuyện không may? Không được, ta phải vào cung, đúng, ta phải vào cung…” Kiều Linh Nhi buông tay Thời Thiến, nàng muốn bước đi nhưng lại phát hiện hai chân mình mềm nhũn, toàn thân vô lực.
“Tiểu thư! Thời Thiến hô một tiếng rồi vội vươn tay đỡ lấy tiểu thư, bế nàng lên rồi đi đến đại điện.
—o0o—
Thất vương phủ.
“Thế nào?” Tư Đồ Hiên lo lắng nhìn cô gái nhỏ bé nằm trên giường, không quay đầu lại mà cất tiếng hỏi Hồ Chiếu.
Hồ Chiếu thở dài rồi lên tiếng, “Xin Vương gia cứ yên tâm, Kiều tiểu thư chỉ quá căng thẳng và buồn phiền nên mới ngất xỉu, nghỉ ngơi một chút là khỏe lại.”
“Ngươi lui xuống đi.”
Hồ Chiếu liếc mắt nhìn cô nương trên giường rồi mới xoay người bước ra ngoài.
Lúc này đây chỉ sợ lại sắp bắt đầu, nếu Hoàng hậu ra tay với Thái hậu giả như vậy, tất mọi sự đang được tiến hành! Hắn phải nhanh chuẩn bị thêm dược liệu, chiến tranh dần phát sinh, nhất định trăm họ lầm than, hắn không muốn thế, chỉ hy vọng nàng có thể ngăn cản!
Đám người Thời Thiến cũng yên lặng lui xuống, để lại không gian cho hai người.
“Thời Thiến, ta có chuyện muốn nói với cô.” Vừa ra khỏi cửa, Vân Lam liền kéo tay của Thời Thiến, mắt còn vô thức liếc mắt nhìn Thời Bố.
Thời Thiến cảm thấy kỳ quái, cũng nhìn sang Thời Bố, thấy mặt y không thay đổi bước đến bên cạnh mình, toàn thân còn toát ra lãnh khí.
Rốt cuộc là có chuyện gì?
Thời Thiến, chúng ta tìm chỗ nói chuyện.” Vân Lam chẳng xem Thời Thiến có đồng ý hay không liền kéo tay Thời Thiến đi đến thiền điện bên cạnh.
“Vân Lam, sao vậy?” Thời Thiến buồn bực, theo tiểu thư tiến cung hai ngày nay chẳng lẽ vương phủ xảy ra chuyện? Nhìn sắc mặt của Thời Bố, trông giống như nàng vừa phạm tội vậy.
Vân Lam im lặng nhìn Thời Thiến hồi lâu rồi mới quyết định lên tiếng, “Thời Thiến, chuyện này tiểu thư không cho tôi nói với cô, nhưng trong thời gian này, hành động của Thời Bố rất quỷ quái, tôi nghĩ phải nói chuyện này rõ ràng với cô.”
Vân Lam vừa nói vậy Thời Thiến liền cảm thấy kỳ quặc, “Chuyện gì?”
“Thời Bố và cô là huynh muội.”
Những lời này như tiếng