Edit: Mèo Nhỏ
Đây là lúc Kiều Linh Nhi mệt mỏi nhất, nên hai mắt nhanh chóng nhắm lại, vẫn chưa cảm nhận được sự khác thường của nam nhân kia, nàng bĩu môi, “Bây giờ là giờ gì?”
“Giờ Tuất rồi.”
“Đã trễ thế này.” Kiều Linh Nhi thở dài một tiếng, cảm thấy cơ thể rất mệt mỏi, liền nhắm hai mắt lại, “Nghỉ ngơi một chút đi, chàng không sao chứ?”
Mãi chẳng thấy hắn hồi đáp, Kiều Linh Nhi lại mở mắt ra, thấy vương gia nhìn nàng không chớp mắt, không khỏi buồn bực, “Chuyện gì vậy, chàng không sao chứ?” Chẳng lẽ thuốc vẫn chưa hết tác dụng? Ý nghĩ này khiến cơ thể Kiều Linh Nhi bất giác run, vị vương gia này thoạt nhìn nho nhã, thanh tâm quả dục, nhưng thực tế không phải vậy, suýt chút nữa hại nàng mệt chết.
Tư Đồ Hiên vẫn nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm, hơi thở cũng nặng nề, giọng nói trở nên khàn khàn, “Linh Nhi, ta vẫn muốn.”
Kiều Linh Nhi tỉnh ngủ, rõ ràng bị giật mình, thậm chí quên mất sự mệt mỏi của mình, quên luôn cả xấu hổ, vén chăn ngồi dậy.
Thấy hành động và dáng vẻ của hắn ngày càng kì quái, Kiều Linh Nhi cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nàng cúi đầu khó xử, toan kéo chăn lên nào ngờ ai kia đã vứt đi mất.
Trong lòng rất bất đắc dĩ, nàng đành làm nũng với giọng tủi thân, “Ta lạnh.”
Giọng nói mềm mại này, khuôn mặt yêu kiều này chẳng khác gì xuân dược khiến dục hỏa trong lòng Tư Đồ Hiên bộc phát, vươn tay ôm nàng vào lòng, “Linh Nhi, ta muốn.”
Hic hic, sao tiếng của hắn còn tủi thân hơn nàng thế này? Các vị nghe mà xem, giọng này rõ ràng là đang làm nũng!
Kiều Linh Nhi dở khóc dở cười, toan đẩy hắn ra nhưng chẳng thể nhúc nhích, đôi môi ấm áp ngọ nguậy trên cổ nàng.
Cơ thể nàng vốn nhạy cảm, những nụ hôn nhẹ nhàng này khiến nàng rung động, nàng thì thầm tên hắn, “Hiên.”
“Linh Nhi, ta muốn.”
Tiếng khàn khàn ngày càng dồn dập, Kiều Linh Nhi không hiểu được hàm ý bên trong.
Trước khi ngủ nàng cũng cảm nhận được dục vọng nơi hắn, thế nhưng khi ấy quá mệt mỏi, hắn lại nói không có gì nên nàng cũng yên tâm ngủ ngon.
Bây giờ nhắc lại, quả thật hắn không kìm được, kìm nén dục vọng rất hại đến thân thể.
Cuối cùng nàng cũng không đành lòng, nàng yêu thương in đôi môi nhỏ nhắn lên đôi môi nóng hổi của hắn.
Một nụ hôn này đã giải phóng sự điên cuồng trong lòng Tư Đồ Hiên, hắn không kiềm chế được nữa, chỉ hận không thể vùi trong sự mềm mại ấm áp của nàng mãi mãi, hưởng thụ vĩnh viễn không xa rời.
Cảm giác lơ lửng trên mây này khiến nàng không chịu nổi, tuy nhiên lại xen lẫn cả hy vọng lẫn khát vọng, bởi lẽ thứ cảm giác này có thể khiến nàng thỏa mãn.
“Hiên”, từng tiếng gọi tên hắn vô thức thốt lên, đầu óc nàng choáng váng.
Sau khi mây hóa mưa, ngắm cô nương mệt mỏi trong vòng tay, Tư Đồ Hiên không khỏi yêu thương, chân mày hắn nhíu lại, nàng đã quá mệt rồi.
Thế nhưng mỗi khi gặp nàng, hắn giống như dùng phải thuốc phiện, cơn nghiện không thể chối bỏ.
Sau cơn ngủ, Kiều Linh Nhi vừa mở mắt đã thấy ai kia nhìn nàng khkông chớp mắt.
Một lúc lâu sau nàng mới hoàn hồn, sợ hãi hỏi, “Hiên, chàng không sao chứ?”
Đây là lần xác nhận thứ hai, Tư Đồ Hiên bất cười nhưng không nói gì.
Hắn cũng không trả lời, nỗi bất an trong lòng nàng chẳng được nguôi ngoai.
Chết tiệt, rốt cuộc là kẻ nào hạ thuốc, lại còn nặng tay như thế, khiến hắn không thể tự tiết chế mình.
“Linh Nhi, ta muốn.”
Tư Đồ Hiên còn chưa nói xong, Kiều Linh Nhi đã đưa tay che miệng hắn lại, đỏ mặt nói, “Hiên, chúng ta đi tắm trước đi có được không?” Nghe nói tắm có thể làm hạ dục hỏa trong lòng.
Tư Đồ Hiên chớp mắt, “Tắm nước lạnh?” Hắn phải cảm tạ người nào đó đã dạy cách này từ nhỏ, bây giờ đã có đất dùng.
Quả thật nước lạnh có thể hạ hỏa.
Thế nhưng bây giờ là mùa đông, tắm nước lạnh hẳn là chịu không thấu, sao nàng nỡ để hắn dùng nước lạnh chứ?
“Chàng muốn tắm nước lạnh à?” Kiều Linh Nhi thăm dò, trong đầu nàng xuất hiện hình ảnh đêm qua, nàng vội kéo chăn che người mình.
“Hay là nước nóng.” Tư Đồ Hiên trầm ngâm một lát mới lên tiếng, trong ánh mắt là thứ cảm xúc Kiều Linh Nhi không nắm bắt được.
“Ừm ừm, vậy chàng đi đi.” Kiều Linh Nhi vội gật đầu, hắn đi tắm rồi nàng mới tự do được một chút.
“Cùng đi thôi.”
“Không cần đâu, chàng đi trước đi.” Kiều Linh Nhi luống cuống.
Tư Đồ Hiên không có hành động gì, chỉ lặng lẹ nhìn nàng, đợi đến khi nàng thẹn quá hóa giận mới cất tiếng, “Linh Nhi, thanh bạch của nàng ta sẽ chịu trách nhiệm.”
Kiều Linh Nhi đỏ mặt.
“Toàn thân nàng cao thấp ra sao ta đã biết rõ.”
Kiều Linh nhi trừng mắt, hắn còn dám nói thế!
“Tối qua ta đã giúp nàng lau người.”
Kiều Linh Nhi nổi giận.
“Linh Nhi, tối hôm qua nàng rất chủ động.” Giọng nói vốn bình thản nay đã chuyển sang oan ức, thật sự khiến Kiều Linh Nhi sinh cảm giác tội lỗi, miệng lưỡi này quá giảo hoạt.
Kiều Linh Nhi rất giận, nhưng không biết vì sao chỉ có thể kìm giữ trong lòng, không thể bộc lộ ra.
“Linh Nhi, bây giờ tắm nước lạnh không tốt, đi tắm nước ấm trước đã, ta đã chuẩn bị đồ tắm cho nàng, nàng đi trước đi, ngâm mình xong cơ thể cũng thoải mái hơn.” Tư Đồ Hiên khẽ cười,